Nguyên nhân lỗi không copy paste được trong Windows có thể bắt nguồn từ hồ sơ người dùng bị hỏng. Để khắc phục thì bạn tạo ra một hồ sơ người dùng mới trên Win 10/8/7, cách thức thực hiện như sau: Bước 1. Các bạn mở Settings lên bằng cách nhấn kết hợp Windows + I Đa số câu hỏi do nhà tuyển dụng đặt ra không có đáp án cụ thể. Tuy nhiên nếu được hỏi tại sao lại chọn công ty chúng tôi, bạn hoàn toàn có thể đưa ra những câu trả lời khiến nhà tuyển dung thỏa mãn. Bạn có thể trả lời câu hỏi tại sao bạn lại chọn công ty Anh không bao giờ quyết đoán và luôn cảm thấy căng thẳng khi có nhiều lựa chọn - kỳ thực chỉ là 2 lựa chọn. "Choice dilemma" - thế lưỡng nan của lựa chọn không phải là một sản phẩm của riêng phim ảnh. - Bài viết hướng dẫn cài đặt tool Mapping and Convert đã giới thiệu mục đích viết ra tool này, vì vậy ở bài này gisgpsrs sẽ không nói đến vấn đề này nữa. Bài viết này sẽ hướng dẫn chi tiết cách sử dụng từng chức năng hiện có trên tool. - Các chức năng chính của tool hiện tại gồm: Biên tập dữ liệu Dịch trong bối cảnh "NẾU CÓ" trong tiếng việt-tiếng anh. ĐÂY rất nhiều câu ví dụ dịch chứa "NẾU CÓ" - tiếng việt-tiếng anh bản dịch và động cơ cho bản dịch tiếng việt tìm kiếm. Nếu có, hàng tồn kho phải được ghi xuống giá trị thị trường. If so, the inventory Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Sau đó, tôi đưa em và mẹ đến một nhà hàng dùng bữa tối, truớc đo em nhất mực ko đồng ý, em định đưa mẹ đi ăn bát phở rồi về, nhưng tôi nói tôi mời, và cố gắng thuyết phục mẹ em mãi, cuối cùng bà đành gật đầu đồng ý, em miễn cuỡng để tôi đưa đi, tôi biết, em ko thích nhận của ai thứ gì. Thực khách trong nhà hàng nhìn chúng tôi chằm chằm, có lẽ vì phong cách ăn mặc, phong thái khi dùng bữa gjữa ba chúng tôi khác nhau hòan tòan, suốt cả bữa ăn em chỉ im lặng, và gắp cho mẹ những món ngon, giữa chúng tôi tuyệt nhiên không có cuộc giao tiếp nào trọn vẹn. Đưa em về đến đầu hẻm, xe của tôi không thể đi sâu vào hơn nữa, em dìu mẹ xuống, không quên cúi đầu cảm ơn tôi, em nói sẽ sớm trả lại tôi số tiền ăn ở nhà hàng ngày hôm nay, tôi lại bị dội gáo nuớc lạnh vào mặt, không lẽ gjữa chúng tôi ngòai chuỵên rạch ròi tiền bạc, không còn gì đáng để bận tâm hơn hay sao, truớc khi từ biệt mẹ con em, tôi thấy bà dúi vào tay tôi một bọc túi nilon, bà bảo đấy là chè lam mà bà tự làm, bà biếu tôi một chút để làm quà cảm ơn vì hôm nay đã cất công đến tận bến xe đón bà. Tôi nhận lấy món quà, trong lòng vui vui. Tôi biết sáng hôm sau em sẽ đưa mẹ vào viện nên cố tình đậu xe chờ sẵn trước hẻm, vô tình thấy Tùng phóng xe máy đi vào hẻm, hôm nay hình như cậu ta muợn đuợc ai đó chiếc xe máy, chắc là đến đưa mẹ Trúc đi khám,tôi hơi buồn, nhưng cố nán lại xem họ sẽ giải quýêt ra sao khi mà chỉ có một chiếc xe mà có tới ba nguời. Tùng dẫn mẹ em ra đầu hẻm, tôi thừa cơ buớc đến bắt chuyện với mẹ em, mới hôm qua gặp mặt nên chắc chắn mẹ em không quên đuợc tôi. Thậm chí tôi còn khua môi múa mép khen món chè lam bà làm rất ngon, ăn rất vừa miệng nhưng thực tế thì tôi vẫn chưa đụng vào miếng nào, bà tỏ ra hết sức vui mừng, còn Tùng thì ngẩn ra, không hiểu hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Tôi cảm thấy hả hê ở trong lòng. Tôi bảo mẹ Trúc để tôi đưa cả ba đến bệnh vịên, chứ đuờng giờ đông công an, đi kẹp ba vừa nguy hiểm vừa dễ bị ” tóm gáy”, chi bằng cứ để tôi đưa đi, vừa tiết kiệm chi phí, vừa an toàn. Hơn nữa, tôi quen một vài nguời trong bệnh viện, tôi sẽ đứng ra gíup bác mau chóng đc khám bệnh và điều trị một cách tốt nhất. Đúng lúc, Trúc đi từ trong ngõ ra, em tay xách một túi đồ, nhìn thấy tôi em chỉ bất ngờ trong thoáng giây, khẽ cúi đầu chào rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý sang phía Tùng - Mình đi thôi anh! Tùng loay hoay cho quay xe, ánh mắt dò xét nhìn về phía tôi, có lẽ cậu ta ko có thiện cảm với tôi lắm thì phải. Tôi vờ như ko thấy, lúc này mẹ Trúc lên tiếng . Video đang HOT - Hay là mình đi nhờ xe của cậu này đi con, đằng nào cậu ấy cũng đã cất công đến đây rồi, chứ Tùng muợn xe của nguời ta, nhỡ có chuyện gì thì áy náy lắm! - Không cần đâu, con ko quen nhờ vả nguời khác nhiều quá, mẹ cứ lên xe anh Tùng đèo, lát con bắt xe ôm ra đó với mẹ sau. Tôi biết là Trúc cố tình lảng tránh sự gíup đỡ của tôi, mẹ em thấy em cuơng quýêt từ chối, bà cũng không dám nhờ vả tôi nữa. Em như ngầm nói cho tôi rằng, giữa chúng tôi mãi mãi chỉ nên giữ khoảng cách, và cái ranh giới mà em vẽ ra, tôi hòan tòan không bao giờ có thể chạm vào đuợc. Vì bên cạnh em đã có Tùng. ADVERTISEMENT Sau đó một thời gian, gia đình tôi có chút trục trặc trong công vịêc, tôi hòan thành và bảo vệ lụân án xong, vội tức tốc bay vào sài gòn, gíup mẹ mở thêm một chi nhánh công ty nữa, hình bóng em trong tim tôi tạm bị xóa nhòa, nhuờng chỗ cho công việc phát triển sự nghiệp của tôi. Hai năm sau, tôi trở về Hà Nội, mẹ tôi cũng cùng về, phần việc trong Sài Gòn có anh rể và chị gái tôi lo. Mẹ bắt đầu gịuc tôi lấy vợ để mau chóng ổn định, bà cũng thể hiện khát khao muốn có cháu nội. Nhưng tôi chưa thể tìm ra nguời con gái nào phù hợp với tôi, khiến cho tôi rung động như Trúc. Không biết giờ cô ấy thế nào? Có lẽ đã tốt nghiệp và đi xin việc làm rồi. Không biết giờ cô ấy thế nào, vẫn còn độc thân hay đã kết hôn với Tùng? Nghĩ đến thôi mà tim tôi đã đau nhói. Cầu mong cô ấy vẫn còn độc thân, thú thực hơn hai năm qua, đôi khi vì có những đầu óc thảnh thơi, tâm trí tôi lại một mực huớng về cô ấy. Cho nên hi vọng lần này trở về, tôi sớm có thể gặp lại nguời tôi thuơng mến bao năm qua, tôi rất mong muốn mình sẽ có cơ hội để tiếp cận cô ấy thêm lần nữa. Đúng là duyên số khéo trêu đùa chúng tôi, về bắc chưa bao lâu, tôi tình cờ gặp em và Tùng đang làm nhân viên chạy bàn ở một nhà hàng Nhật. Ban đầu tôi không tin vào mắt mình, phải cố gắng nhìn thật kĩ mới dám khẳng định đó là em, cho đến khi Tùng mang đồ ăn ra đặt ở bàn của tôi, tôi mới tin đó là sự thật. Tùng hình như vẫn còn nhớ tôi là ai, cho nên cậu ta sững sờ trong vài giây, rồi nhanh chóng rời đi, phục vụ những bàn khác. Trúc rót ruợu mời khách, em duờng như ko phát hiện ra tôi chính là vị khách đặc biệt. Cho đến khi tay tôi khẽ nắm lấy cổ tay em,em mới giật mình nhìn thẳng vào mặt tôi. Em lắp bắp - Anh Bình, là anh sao? Tôi cuời, dần nới lỏng tay em ra, đón lấy ly ruợu vang và đáp - Ừ, anh đây, ko ngờ lại gặp em ở đây!!em làm ở đây lâu chưa? - Cũng mới thôi, đuợc ba tháng, em đang chờ công ty gọi phỏng vấn, nên làm thêm ở đây cho đến khi nào chính thức nhận việc. - Còn Tùng cũng vậy sao? - Vâng, anh ấy cũng đang chờ việc. Tôi nửa muốn hỏi nửa cảm thấy mình hỏi câu này có phần hơi vô duyên nhưng lý trí trong tôi không thắng nổi sự tò mò. - Em và Tùng, giờ thế nào rồi? Nhắc đến Tùng, thái độ của em không còn khách sáo như cách đây mấy phút, nét tuơi vui hiện lên trong mắt em. - Bọn em vẫn thế, chúng em tính có việc làm rồi, năm sau chúng em sẽ làm đám cuới, thuê một căn nhà nhỏ làm tổ ấm cho hai đứa! Không hiểu sao khi nghe những gì em kể, tôi thấy tim mình quặn lên đâu đớn. Phải rồi, đuơng nhiên yêu lâu là phải cuới, tất lẽ dĩ ngẫu, vậy mà sao tôi lại buồn thê thảm đến thế. Tôi cố kéo một nụ cuời chúc mừng em, tiện tay nâng ly ruợu uống một hơi hết sạch. Em xin phép dời đi vì ở đây không cho phép phục vụ đuợc nói chuyện quá lâu với khách hàng. Tôi ngồi lặng lẽ ở góc bàn, quan sát hai nguời họ làm việc. Thi thoảng tôi thấy họ nhìn nhau cuời. Quả thật, tôi không thể phủ nhận rằng họ rất đẹp đôi, giữa họ tồn tại một thứ tình cảm dung dị và tôi không dám chắc, nếu đuợc yêu em, tôi có thể trao cho em thứ tình cảm ấy không? Chưa bao giờ tôi thấy mình kém tự tin, cảm thấy bản thân mình nhỏ bé trc một thằng đàn ông khác như vậy. Mẹ tôi ngày càng sốt sắng chuyện vợ con của tôi. 25 chưa yêu ai, bà lo lắng là đúng, rồi bà tổ chức ra những cuộc gặp mặt sặc mùi kinh tế, nghĩa là, bà thuờng tìm cho tôi những cô gái con của những trọc phú giàu có, nổi tiếng trong giới kinh doanh. Điều này khá có lợi cho việc phát triển công ty của gia đình tôi. Nhưng buồn cười ở chỗ, tôi không thể ýeu thuơng nổi những cô tiểu thư đỏng đảnh, suốt ngày đi shoping ăn chơi nhảy múa ấy đuợc. Có lần mẹ đưa cho tôi hai vé xem phim, bắt tôi đưa nguời ta đi, nhưng chưa tới rạp chiếu phim, cô gái kia đã nhảy tót xúông xe,lao thẳng vào trung tâm thuơng mại, mua sắm cả buổi chiều không xong. Tôi phải làm cu li xách hết túi này đến túi kia, và quan trọng hơn, tôi đuợc kiêm luôn vai trò thủ quỹ. Sau đó cô ta dắt tôi kên bar nhảy nhót bù khú với đám bạn. Và màn uống ruợu như mấy gã đàn ông, tôi thực sự khiếp sợ nếu như sau này cô ta làm vợ tôi. Càng tiếp xúc với những cô gái khác, tôi càng cảm thấy không ai có thể sánh bằng Trúc. Tiếc là tôi gần như không còn đến 1% cơ hội nữa. Một buổi chiều, tôi lang thang tới nhà hàng Nhật, hơn hai tháng nay tôi mới có cơ hội ghé đến quán này. Tôi bất ngờ truớc thông tin em và Tùng đã nghỉ việc ở quán cách đây một tuần. Có lẽ em và cậu ta đã đuợc mời phỏng vấn và đã có việc làm nên mới nghỉ ở đây. Nhưng khi nghe quản lý quán nói vì quán sắp sang cho nguời khác nên hai nguời buộc phải nghỉ việc, tôi ra lo lắng, không biết giờ em đã tìm đuợc việc khác chưa? Thời buổi kinh tế thị truờng, tìm một việc có thu nhập ổn định đâu có dễ. Cũng may, nhờ tập hồ sơ xin việc mà quản lý đưa cho, tôi có thể lần ra số điện thọai, địa chỉ nhà mới của em. Cũng chính từ đây, tôi đã đẩy cuộc đời em sang một buớc ngọăt mới, mà có lẽ, nếu đuợc chọn lựa lại, tôi dám thề là em sẽ ko bao giờ lựa chọn cuộc sống đầy nuớc mắt như thế! Tôi chủ động liên lạc với em qua điện thọai, Theo Afamily Yêu một người “bán mình chuộc cha” Qua 1 người bạn, tôi biết nàng đang cần tiền, gia đình sắp bị siết căn nhà cuối cùng vì không đủ khả năng trả món nợ cầm cố ngân hàng . Nàng cần một số tiền để trả ngân hàng trước khi cả gia đình bị đẩy ra lề đường và với đồng lương nhân viên VP, con số này chỉ có... Sau đó, tôi đưa em và mẹ đến một nhà hàng dùng bữa tối, truớc đo em nhất mực ko đồng ý, em định đưa mẹ đi ăn bát phở rồi về, nhưng tôi nói tôi mời, và cố gắng thuyết phục mẹ em mãi, cuối cùng bà đành gật đầu đồng ý, em miễn cuỡng để tôi đưa đi, tôi biết, em ko thích nhận của ai thứ gì. Thực khách trong nhà hàng nhìn chúng tôi chằm chằm, có lẽ vì phong cách ăn mặc, phong thái khi dùng bữa gjữa ba chúng tôi khác nhau hòan tòan, suốt cả bữa ăn em chỉ im lặng, và gắp cho mẹ những món ngon, giữa chúng tôi tuyệt nhiên không có cuộc giao tiếp nào trọn vẹn. Đưa em về đến đầu hẻm, xe của tôi không thể đi sâu vào hơn nữa, em dìu mẹ xuống, không quên cúi đầu cảm ơn tôi, em nói sẽ sớm trả lại tôi số tiền ăn ở nhà hàng ngày hôm nay, tôi lại bị dội gáo nuớc lạnh vào mặt, không lẽ gjữa chúng tôi ngòai chuỵên rạch ròi tiền bạc, không còn gì đáng để bận tâm hơn hay sao , truớc khi từ biệt mẹ con em, tôi thấy bà dúi vào tay tôi một bọc túi nilon, bà bảo đấy là chè lam mà bà tự làm, bà biếu tôi một chút để làm quà cảm ơn vì hôm nay đã cất công đến tận bến xe đón bà. Tôi nhận lấy món quà, trong lòng vui vui. Bạn đang xem Nếu được chọn lại em có lấy anh không Tôi biết sáng hôm sau em sẽ đưa mẹ vào viện nên cố tình đậu xe chờ sẵn trước hẻm, vô tình thấy Tùng phóng xe máy đi vào hẻm, hôm nay hình như cậu ta muợn đuợc ai đó chiếc xe máy , chắc là đến đưa mẹ Trúc đi khám,tôi hơi buồn, nhưng cố nán lại xem họ sẽ giải quýêt ra sao khi mà chỉ có một chiếc xe mà có tới ba nguời. Tùng dẫn mẹ em ra đầu hẻm, tôi thừa cơ buớc đến bắt chuyện với mẹ em, mới hôm qua gặp mặt nên chắc chắn mẹ em không quên đuợc tôi. Thậm chí tôi còn khua môi múa mép khen món chè lam bà làm rất ngon, ăn rất vừa miệng nhưng thực tế thì tôi vẫn chưa đụng vào miếng nào, bà tỏ ra hết sức vui mừng, còn Tùng thì ngẩn ra, không hiểu hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Tôi cảm thấy hả hê ở trong lòng. Tôi bảo mẹ Trúc để tôi đưa cả ba đến bệnh vịên, chứ đuờng giờ đông công an, đi kẹp ba vừa nguy hiểm vừa dễ bị ” tóm gáy”, chi bằng cứ để tôi đưa đi, vừa tiết kiệm chi phí, vừa an toàn. Hơn nữa, tôi quen một vài nguời trong bệnh viện, tôi sẽ đứng ra gíup bác mau chóng đc khám bệnh và điều trị một cách tốt nhất. Đúng lúc, Trúc đi từ trong ngõ ra, em tay xách một túi đồ, nhìn thấy tôi em chỉ bất ngờ trong thoáng giây, khẽ cúi đầu chào rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý sang phía Tùng - Mình đi thôi anh! Tùng loay hoay cho quay xe, ánh mắt dò xét nhìn về phía tôi, có lẽ cậu ta ko có thiện cảm với tôi lắm thì phải. Tôi vờ như ko thấy, lúc này mẹ Trúc lên tiếng . - Hay là mình đi nhờ xe của cậu này đi con, đằng nào cậu ấy cũng đã cất công đến đây rồi, chứ Tùng muợn xe của nguời ta, nhỡ có chuyện gì thì áy náy lắm! - Không cần đâu, con ko quen nhờ vả nguời khác nhiều quá, mẹ cứ lên xe anh Tùng đèo, lát con bắt xe ôm ra đó với mẹ sau. Tôi biết là Trúc cố tình lảng tránh sự gíup đỡ của tôi, mẹ em thấy em cuơng quýêt từ chối , bà cũng không dám nhờ vả tôi nữa. Em như ngầm nói cho tôi rằng, giữa chúng tôi mãi mãi chỉ nên giữ khoảng cách, và cái ranh giới mà em vẽ ra, tôi hòan tòan không bao giờ có thể chạm vào đuợc. Vì bên cạnh em đã có Tùng. Sau đó một thời gian, gia đình tôi có chút trục trặc trong công vịêc, tôi hòan thành và bảo vệ lụân án xong, vội tức tốc bay vào sài gòn, gíup mẹ mở thêm một chi nhánh công ty nữa, hình bóng em trong tim tôi tạm bị xóa nhòa, nhuờng chỗ cho công việc phát triển sự nghiệp của tôi. Hai năm sau, tôi trở về Hà Nội, mẹ tôi cũng cùng về, phần việc trong Sài Gòn có anh rể và chị gái tôi lo. Mẹ bắt đầu gịuc tôi lấy vợ để mau chóng ổn định, bà cũng thể hiện khát khao muốn có cháu nội. Nhưng tôi chưa thể tìm ra nguời con gái nào phù hợp với tôi, khiến cho tôi rung động như Trúc. Không biết giờ cô ấy thế nào? Có lẽ đã tốt nghiệp và đi xin việc làm rồi. Không biết giờ cô ấy thế nào, vẫn còn độc thân hay đã kết hôn với Tùng? Nghĩ đến thôi mà tim tôi đã đau nhói. Cầu mong cô ấy vẫn còn độc thân, thú thực hơn hai năm qua, đôi khi vì có những đầu óc thảnh thơi, tâm trí tôi lại một mực huớng về cô ấy. Cho nên hi vọng lần này trở về, tôi sớm có thể gặp lại nguời tôi thuơng mến bao năm qua, tôi rất mong muốn mình sẽ có cơ hội để tiếp cận cô ấy thêm lần nữa. Đúng là duyên số khéo trêu đùa chúng tôi, về bắc chưa bao lâu, tôi tình cờ gặp em và Tùng đang làm nhân viên chạy bàn ở một nhà hàng Nhật. Ban đầu tôi không tin vào mắt mình, phải cố gắng nhìn thật kĩ mới dám khẳng định đó là em, cho đến khi Tùng mang đồ ăn ra đặt ở bàn của tôi, tôi mới tin đó là sự thật. Tùng hình như vẫn còn nhớ tôi là ai, cho nên cậu ta sững sờ trong vài giây, rồi nhanh chóng rời đi, phục vụ những bàn khác. Trúc rót ruợu mời khách, em duờng như ko phát hiện ra tôi chính là vị khách đặc biệt. Cho đến khi tay tôi khẽ nắm lấy cổ tay em,em mới giật mình nhìn thẳng vào mặt tôi. Em lắp bắp - Anh Bình, là anh sao ? Tôi cuời, dần nới lỏng tay em ra, đón lấy ly ruợu vang và đáp - Ừ, anh đây, ko ngờ lại gặp em ở đây!!em làm ở đây lâu chưa? - Cũng mới thôi, đuợc ba tháng, em đang chờ công ty gọi phỏng vấn, nên làm thêm ở đây cho đến khi nào chính thức nhận việc. - Còn Tùng cũng vậy sao ? - Vâng, anh ấy cũng đang chờ việc. Tôi nửa muốn hỏi nửa cảm thấy mình hỏi câu này có phần hơi vô duyên nhưng lý trí trong tôi không thắng nổi sự tò mò. - Em và Tùng, giờ thế nào rồi? Nhắc đến Tùng, thái độ của em không còn khách sáo như cách đây mấy phút, nét tuơi vui hiện lên trong mắt em. - Bọn em vẫn thế, chúng em tính có việc làm rồi, năm sau chúng em sẽ làm đám cuới, thuê một căn nhà nhỏ làm tổ ấm cho hai đứa! Không hiểu sao khi nghe những gì em kể, tôi thấy tim mình quặn lên đâu đớn. Phải rồi, đuơng nhiên yêu lâu là phải cuới, tất lẽ dĩ ngẫu, vậy mà sao tôi lại buồn thê thảm đến thế. Tôi cố kéo một nụ cuời chúc mừng em, tiện tay nâng ly ruợu uống một hơi hết sạch. Em xin phép dời đi vì ở đây không cho phép phục vụ đuợc nói chuyện quá lâu với khách hàng. Tôi ngồi lặng lẽ ở góc bàn, quan sát hai nguời họ làm việc. Thi thoảng tôi thấy họ nhìn nhau cuời. Quả thật, tôi không thể phủ nhận rằng họ rất đẹp đôi, giữa họ tồn tại một thứ tình cảm dung dị và tôi không dám chắc, nếu đuợc yêu em, tôi có thể trao cho em thứ tình cảm ấy không? Chưa bao giờ tôi thấy mình kém tự tin, cảm thấy bản thân mình nhỏ bé trc một thằng đàn ông khác như vậy. Mẹ tôi ngày càng sốt sắng chuyện vợ con của tôi. 25 tuổi, chưa yêu ai, bà lo lắng là đúng, rồi bà tổ chức ra những cuộc gặp mặt sặc mùi kinh tế, nghĩa là, bà thuờng tìm cho tôi những cô gái con của những trọc phú giàu có, nổi tiếng trong giới kinh doanh. Điều này khá có lợi cho việc phát triển công ty của gia đình tôi. Nhưng buồn cười ở chỗ, tôi không thể ýeu thuơng nổi những cô tiểu thư đỏng đảnh, suốt ngày đi shoping ăn chơi nhảy múa ấy đuợc. Có lần mẹ đưa cho tôi hai vé xem phim , bắt tôi đưa nguời ta đi, nhưng chưa tới rạp chiếu phim , cô gái kia đã nhảy tót xúông xe,lao thẳng vào trung tâm thuơng mại, mua sắm cả buổi chiều không xong. Tôi phải làm cu li xách hết túi này đến túi kia, và quan trọng hơn, tôi đuợc kiêm luôn vai trò thủ quỹ. Sau đó cô ta dắt tôi kên bar nhảy nhót bù khú với đám bạn. Và màn uống ruợu như mấy gã đàn ông, tôi thực sự khiếp sợ nếu như sau này cô ta làm vợ tôi. Càng tiếp xúc với những cô gái khác, tôi càng cảm thấy không ai có thể sánh bằng Trúc. Tiếc là tôi gần như không còn đến 1% cơ hội nữa. Một buổi chiều, tôi lang thang tới nhà hàng Nhật, hơn hai tháng nay tôi mới có cơ hội ghé đến quán này. Tôi bất ngờ truớc thông tin em và Tùng đã nghỉ việc ở quán cách đây một tuần. Có lẽ em và cậu ta đã đuợc mời phỏng vấn và đã có việc làm nên mới nghỉ ở đây. Nhưng khi nghe quản lý quán nói vì quán sắp sang cho nguời khác nên hai nguời buộc phải nghỉ việc, tôi đâm ra lo lắng, không biết giờ em đã tìm đuợc việc khác chưa? Thời buổi kinh tế thị truờng, tìm một việc có thu nhập ổn định đâu có dễ. Cũng may, nhờ tập hồ sơ xin việc mà quản lý đưa cho, tôi có thể lần ra số điện thọai, địa chỉ nhà mới của em. Cũng chính từ đây, tôi đã đẩy cuộc đời em sang một buớc ngọăt mới, mà có lẽ, nếu đuợc chọn lựa lại, tôi dám thề là em sẽ ko bao giờ lựa chọn cuộc sống đầy nuớc mắt như thế! Xem thêm Webgame Thông Thiên Tây Du Trước Khi Ra Mắt Tại Việt Nam, Thông Thiên Tây Du Yêu một người “bán mình chuộc cha” Qua 1 người bạn, tôi biết nàng đang cần tiền, gia đình sắp bị siết căn nhà cuối cùng vì không đủ khả năng trả món nợ cầm cố ngân hàng . Nàng cần một số tiền để trả ngân hàng trước khi cả gia đình bị đẩy ra lề đường và với đồng lương nhân viên VP, con số này chỉ có trong mơ. Nàng sẵn sàng chấp nhận làm vợ bất cứ người đàn ông nào, bất kể tuổi tác, bất kể trình độ văn hóa, bất kể coi nàng ra sao, miễn có thể cứu được gia đình. Tôi thích nàng vì thế, một cô gái dám "bán mình chuộc cha" như nàng Kiều. Nếu tôi giúp nàng, nghĩa là tôi sẽ có nàng. Một cô gái sẵn sàng hy sinh vì gia đình nhưvậy, hẳn sẽ biết ơn người đàn ông đã giang tay ra giúp trong lúc khó khăn của cuộc sống và cuộc sống phu thê ắt sẽ đậm vị ngọt. Số nợ của gia đình nàng bằng với tiền lương 1 năm của tôi, nghĩa là, nếu bớt tiêu xài, sau 2 năm tiền dư thừa sức trả xong nợ cho gia đình nàng. Tôi nhờ người bạn đánh tiếng làm quen với nàng. Tôi tò mò muốn gặp nàng. Chúng tôi gặp nhau và hẹn hò. Nàng thật xinh đẹp, trắng trẻo và hồn nhiên. Mặc dù tôi hơn nàng mười mấy tuổi nhưng nàng không giống những cô gái trẻ khác quá khác biệt, nàng có rất nhiều sở thích hợp với tôi. Tôi yêu nàng mất rồi. Tôi có một cô bạn thân là chuyên gia tư vấn tình cảm hôn nhân gia đình khá nổi tiếng ở TP,khi tôi kể về ý định, cô bạn tôi dội cho 1 gáo nước lạnh "Cậu cần tránh xa bất cứ mối quan hệ tình cảm nào có liên quan hoặc xuất phát từ động cơ tiền bạc".Tôi bỏ ngoài tai lời khuyên đó. Chúng tôiyêu nhau, nàng dọn về ở chung với tôi, tôi bàn với nàng Nếu lấy tiền đi trảnợ, thì sau đó cha mẹ em cũng vẫn khó khăn để bắt đầu, chi bằng sau khi cưới,nên dùng tiền trả nợ để cha mẹ em đầu tư làm 1 mảng dịch vụ, anh sẽ hướng dẫnvà lo các mối hàng cho gia đình, thu nhập tuy không cao nhưng sẽ trả dần lãisuất vay và từ từ trả dần tiền vay, vậy sẽ tốt hơn. Nàng đồng ý. Nhưng sau4 tháng yêu nhau, sự cố xảy ra Kinh tế khủng hoảng, công ty tôi làm việc bịthua lỗ nặng, TGĐ bị HĐQT miễn nhiệm và người ta bắt đầu cắt giảm các bộ phận khônglàm ra tiền. Bộ phận mà tôi đứng đầu thuộc nhóm nghiên cứu phát triển R&D nên bị giải thể đầu tiên, 50 nhân viên của tôi thất nghiệp mà tôikhông thể xoay ra chỗ làm cho họ và bản thân tôi cũng vậy do tính chất chuyênmôn của bộ phận quá đặc thù. Trong cơn thất vọng của lần đầu tiên trong đời thất nghiệp, tôi lấy phần lớn số tiền đangcó trong tay để đầu tư mạo hiểm. Dù đã không bỏ trứng vào một rổ, tôi đầu tư nhiều mảng và nhìn chỉ mấy tháng sau toàn bộ tiền bốc hơi. Tệ hơn, cuộc ra mắt cha mẹ nàng thất bại, cha mẹ nàng nhất quyết không cho phép nàng lấy tôi vì chênh lệch tuổi tác. Không làm ra nhiều tiền, chúng tôi sống bằng tiền còn lại của tôi và giảm chi tiêu. Giã từ những chuyến du lịch nước ngoài, giã từ nhà hàng, chúng tôi chỉ còn đi du lịch trong nước và đi ăn quán để chờ cơ hội. Rồi vài tháng sau, nàng nói với tôi nàng đã yêu người khác, bởi thất vọng với tương lai và suốt ngày bị cha mẹ gọi điện la mắng vì vẫn yêu tôi. Tôi sốc, và trong cơn đau khổ bất ngờ, tôi đã tha thứ cho nàng và khuyên nàng nên cân nhắc lại để nghĩ tới tương lai. Tôi còn một lô đất lớn chờ đền bù khi quy hoạch lại thành khu dân cư mới và gia đình hứa sẽ chuyển cho một số tiền lớn là phần tiền tôi được hưởng từ tiền cho thuê nhà của gia đình để tôi xây một ngôi nhà lớn làm siêu thị mini và đại lý thực phẩm cho 1 cty ở tầng trệt, còn tôi kinh doanh ở tầng trên, 2 vợ chồng sẽ sống ở tầng trên cùng, chưa kể khoản tiền cho thuê nhà hàng tháng không nhỏ mà gia đình chỉ giao cho tôi khi lấy vợ. Nói chung tương lai không tệ, vấn đề còn lại là trông chờ nhận đất trong khoảng 1 năm,sau đó nàng có thể nghỉ công việc để về làm bà chủ cửa hàng, thích làm thì làm thích nghỉ thì nghỉ không phải chịu đựng mấy ông sếp nước ngoài khó tính, tăng động luôn mắng chửi nàng. Còn nếu nàng muốn chia tay, tôi sẽ đồng ý. Một tháng sau, nàng nói muốn quay lại với tôi. Lý do nàng muốn kết hôn với tôi vì tôi là người có hiểu biết, và con nàng sẽ thông minh, nhưng còn 1 lý do nữa gã đàn ông nàng yêu chỉ "được cái mỏ" lời nàng, đó là kẻ mồm mép nhưng keo kiệt,không muốn bỏ ra xu nào, thậm chí còn không đưa đón nàng đi làm mỗi ngày nhưtôi mà để nàng tự đi xe bus dù hắn làm chung cty với nàng... Tôi đã đồng ý cho nàng quay lại, nhưng sau đó là những ngày tháng nặng nề. Tôi khôngbiết điều gì sẽ xảy ra kế tiếp khi người phụ nữ trong thời kỳ trăng mật đã dễ dàng đi yêu 1 người khác liệu có chung thủy khi đã thành vợ chồng và sống vớinhau lâu đến mức đủ để ngán với những va chạm hôn nhân? Nàng không ở với tôi mà về nhà trọ ở với các em, tuần lên nhà tôi 2 buổi tối và đi chơi cuối tuần. Tôi đã giúp nàng trang bị đầy đủ tiện nghi cho căn nhà trọ đó để nàng không thiếu thốn như khi ở với tôi. Nhưng việc nàng quay về ở với các em tôi nhận thấy khoảng cách bắt đầu rộng ra. Sự việc lại càng khó khăn hơn khi mẹ tôi ban đầu rất ủng hộ tôi lấy nàng, đột nhiên phản đối. Lý do là mẹ tôi tình cờ chứng kiến em gái của nàng, đang yêu một thằng con trai, lại đi ôm một thằng con trai khác. Mẹ tôi nói "Ngoại tình là có gene, em nó lăng nhăng thì nó cũng sẽ như vậy. Nếu con lấy nó, sau này nósẽ cắm sừng con đấy". Tôi cố gắng phản đối một cách yếu ớt rằng mỗi người tính nết khác nhau nhưng trong lòng vô cùng đau, cần gì phải đợi lấy nhau cho lâu, mới yêu nhau đã ngoại tình rồi đó. Mẹ tôi không nói với nàng, nhưng thái độ bà thay đổi hẳn. Bây giờ thì cả 2 gia đình đều không đồng ý cuộc hôn thừa sức thuyết phục mẹ tôi, nhưng để làm gì? Để lại lo lắng với 1 nguy cơ phản bội trong nhà? Tháng sau, gần Tết, các em nàng về quê trước, nàng ở lại về sau. Nàng nói tôi lên ngủvới nàng. Đêm hôm đó, một thói quen bình thường mỗi ngày khi trong phòng riêng của tôi bao năm qua chẳng hiểu sao lại làm nàng khó chịu, thái độ của nàng nhưmuốn tống cổ tôi ra khỏi nhà trọ của nàng. Sáng hôm sau, mặt nàng vẫn sa sầm,và sau khi chở nàng đến cty làm việc, nàng nhắn tin cho tôi Em muốn chia nói OK ngay, không băn khoăn do dự. Nhìn lại phía mình, tôi thấy mình đã không quan tâm nàng đúng mức, không làm nàng vui về tình cảm mặc dù về vật chất tôi luôn dành ưu tiên cho nàng, thậm chí những món đồ tôi sắm cho nàng còn giá trị hơn sắm cho tôi nhiều lần. Cũng dễ hiểu thôi,có mấy ai trong tình trạng cực kỳ stress và thất vọng bế tắc vì công việc sựnghiệp như tôi lại còn tâm trí hài hước có thể làm vui cho ai khác đầy đủ và tốt được. Nhưng còn nàng, suốt quá trình hơn 1 năm tôi stress vì công việc chưa bao giờ nàng an ủi, động viên, hay ít nhất là hỏi thăm tôi về tình hình công việc,mọi thứ. Nàng hầu như chưa bao giờ quan tâm tôi muốn gì thích gì để chiều và để làm tôi vui. Nàng chỉ chờ đợi nhận từ tôi và thất vọng khi không được như ý. Nàngkhông cho tôi đi dự đám cưới hay SN cùng với nàng với lý do không quen đi 2 người, sau này tôi phát hiện ra vì nàng sợ xấu hổ với bạn bè sau khi bạn bè trêu chọc vì chúng tôi lệch nhau tuổi tác. Tôi không nghĩ Tình yêu lại như thế. Và khitôi giúp nàng có đầy đủ tiện nghi cho căn phòng, nàng đã có đầy đủ của riêngmình dù là nhà trọ, thì tôi giống như người thừa. Đủ để nàng căm ghét một thói quen mà nàng đã quen hay chịu đựng bấy lâu khi ở nhà tôi. Tôi nghĩ nàng bắt đầu sống thực vì nàng đã không quá cần tôi nữa, do lãi suất cho vay đã giảm, gia đình nàng đủ sức trả lãi vay mỗi tháng nên không còn sợ bị siết nhà. Tôi bắt đầu yêu nàng vì nàng rất yêu thương và sẵn sàng hy sinh vì gia đình mình. Nhưng v/đ cũng là ở chỗ đó, nàng chỉ yêu gia đình nàng thôi. Nàng từng nói với tôi là với nàng, gia đình là trên hết, sau đó là công việc, rồi mới đến lượt tình chỉ nghĩ đó là suy nghĩ vội vàng của một cô gái trẻ chưa trải nghiệm tìnhyêu đầy đủ. Nhưng tôi sai, với nàng là như thế, tình yêu còn không bằng côngviệc. Khi tôi đi chơi mà không có nàng, tôi luôn cố gắng lùng tìm mua về những món quà thật đẹp thật giá trị cho nàng vui. Còn khi nàng đi chơi, nàng chỉ mua quà về cho gia đình, nàng không bao giờ mua cho tôi 1 món quà nào cả, dù chỉ 1 gói kẹo đặc sản địa phương rẻ tiền. Nàng chỉ quan tâm và lo lắng cho gia đình nàng mà thôi. Tôi nói với nàng Mỗi khi anh đi ăn món gì ngon, được đến một chỗ đẹp với bạn bè, anh đều nghĩ ước gì có em ở đây cùng ăn cùng thưởng thức mọithứ với anh. Còn em, mỗi khi như vậy em có nghĩ đến anh không? Nàng im lặng không trả lời. Tôi không quá ngạc nhiên vì những điều đó, về những điều nàng đối xử với tôi. Tình yêu của nàng với tôi như tòa lâu đài xây trên cát, không bắt nguồn từ tình yêu thựcsự, mà chỉ vì sự cần thiết, miễn cưỡng, tình yêu không chân không nền móng thì đổ sụp dễ dàng chỉ từ 1 địa chấn nhỏ. Tôi không thù ghét, căm hận nàng. Tôi cũng không cho rằng nàng là người xấu xa gì điều tệ nàng đối xử với tôi chỉ đơn giản xuất phát từ việc không có tình yêu, hoặc ngộ nhận là tình yêu mà thôi. Tôi đã mắc 2 sai lầm lớn. Đầu tiên không nghe lời khuyên cô bạn nên đi yêu nàng. Và sau đó tiếp tục níu kéo khi nàng đã phản bội. Nhưng tôi đã may mắn không tiếp tục sai lầm lần thứ 3 nếu lại níu kéo và cưới nàng. Ai khi yêu thật lòng cũng "ngu" đi cả, thậm chí rất "ngu" là đằng khác Sau khi chia tay tôi, nàng có bạn trai mới và 6 tháng sau nữa làm đám cưới, nàng khôngnói với tôi còn tôi cũng không muốn quan tâm nữa. Tôi đã đi dự mấy đám cưới của người yêu cũ và luôn vui vẻ mong muốn người tình cũ của mình có hạnh phúc với chồng. Nhưng với nàng dù nàng có mời tôi cũng sẽ không đi. Tôi nghĩ như vậy có lẽ là tốt hơn. Cuối cùng, tôi vẫn cảm ơn nàng. Bởi vì trước khi yêu nàng, tôi vẫn nghĩ những người tình cũ trước nàng là tốt và rất tốt. Chỉ nhờ sau khi yêu nàng, tôi mới nhận thấy họ thật sự cực kỳ tuyệt vời mà tôi đã không may mắn để mất. Theo PNO Chúng ta nên dừng lại khi tình yêu chỉ còn là miễn cưỡng Một người yêu bạn hay không, bạn có thể tự cảm nhận được. Không cần phải gạt người gạt mình, miễn cưỡng bản thân. ảnh minh họa Đôi khi chúng ta cần phải biết rõ rằng miễn cưỡng trong tình yêu là điều không thể. Có một vài người lầm tưởng đó là tình yêu mà thực ra là không phải vậy. Cái... Anh mong rằng ta đừng lừa dốiAnh mong thời gian hãy ngừng trôiAnh nói anh quên em được rồiSự thật là, là muốn em tốt hơn mà thôiNhắm mắt lại để anh thấy hết ngày hôm quaNhắm mắt lại đem hết kỷ niệm ra chắp váNhắm mắt lại để em trở về 1 lần nữaAnh nhắm mắt lại chỉ để níu lấy 1 trận mưaAnh xin hứa sẽ để em đi nếu em có quá nhiều lựa chọnAnh xin hứa sẽ vẫn mỉm cười nếu có ai khác đến đưa đónAnh xin hứa sẽ cố sửa lại tất cả lỗi lầm từng gây raAnh xin hứa sẽ không ở lại như "đã từng" hơn 1 năm quaNếu em ở lại chắc ta có nhiều điều để nói với nhauChắc cảm giác cầm tay em vẫn như lần đầuTa sẽ đi hết những nơi ta từng đi nói với nhau những gì cả 2 đã từng nghĩTa sẽ ăn hết những món em từng thích nên em ơi hãy ở lại nhé đừng điKể với nhau những gì xảy ra thời gian qua sẽ không sao đâu em đừng buồn màTất cả lỗi lầm là đều do anh cả anh nhận hết rồi nhưng rồi vẫn phải xaAnh tự cho phép bản thân mình không yếu đuốiĐể rồi nhận ra anh từng sai quá nhiều rồiNhưng khi bên yêu thương khác anh không hiểu nỗiKhông làm được dù đã cố tự nhủ "cứ yêu thôi"Anh đã có những thứ cũ kĩ gán tên em và lầm tưởng rằng cô đơn rồi sẽ thôi không tìm đếnAnh ngộ nhận nắm bàn tay khác chẳng phải em ừ khốn nạn thay chẳng qua là bởi vì họ có cùng tênEm à! Anh vẫn là anh của ngày trước đấy thôiVẫn cố gắng mua vui cho mình bằng nỗi buồn mớiYêu em như việc nhắm mắt hít thở khí trờiAnh chỉ có thể nín thở thôi chứ chẳng thể ngừng nỗi Vừa đến rước dâu, chú rể rơi cả hoa cưới còn mẹ chồng thì ngất luôn khi thấy cô dâu mặc chiếc váy đó Tôi đã xin lỗi vợ, và hứa từ giờ sẽ không để ý đến việc thằng Hùng nói gì tôi nữa, bản thân tôi cũng nghĩ mình thật ấu trĩ khi chỉ sống mà canh cánh những phán xét từ miệng luỡi thiên hạ. Thành công trong cuộc sống là gì thì tôi không biết, nhưng có một điều rất chắc chắn, thất bại chính là việc sống và bị tác động từ nguời khác. Tôi đã làm khổ vợ quá nhiều rồi, ngày nào cũng bắt cô ấy chạy đi chạy lại từ bệnh viện về nhà, rồi lại tất tuởi từ nhà tới bệnh vịên, thật lòng, tôi không muốn gây thêm đau khổ cho cô ấy đang xem Nếu được chọn lại em có lấy anh không Cuối cùng thì tôi cũng đuợc xuất viện về nhà, những ngày lê la ở bệnh viện đã khiến tôi cảm thấy chán ngán, lúc biết đuợc về nhà là tôi mừng lắm. Mấy ngày nay mọi vịêc ở công ty cứ rối tung rối mù, các giấy tờ đang chờ tôi về để giải quýêt. ADVERTISEMENTVề đến nhà, gíup việc bế con ra chào tôi, con bé cứ nhìn tôi chằm chằm, không biết ai dạy nó, mà dạo này nó rất hay cuời, mặc dù nụ cười vẫn còn ngây dại, ngờ nghệch, nhưng cũng đủ làm tôi ấm lòng biết bao nhiêu. Tôi lại gần và bế con bé, bao nhiêu ngày không nhìn thấy nó, quả thật trong lòng tôi xuất hiện một nỗi nhớ nhung khó tả. Trúc xách túi quần áo buớc về phía tôi. Vợ nhẹ nhàng dặn dò - Thôi anh lên tắm rửa rồi ăn cơm, để con cho em bế - Để anh bế nó một lát, anh nhớ nó lắm! Vợ rưng rưng đôi mắt nhìn tôi. Đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, có lẽ đến giờ vợ mới thực sự cảm nhận đuợc tình yêu mà tôi dành cho con. - Anh về rồi còn không mau vào trong nhà đi, còn đứng đó làm gì? Mẹ tôi lớn gịong, từ trong nhà buớc ra, phá vỡ khoảng không gian đầm ấm hiếm hoi của gia đình tôi. Dù trong lòng vẫn còn để bụng chuyện mấy hôm truớc, nhưng tôi vẫn phải miễn cuỡng quay ra chào mẹ như không có chuyện gì xảy ra. Thật tình, tôi không hiểu nổi trái tim mẹ tôi đuợc làm bằng gì nữa? Bằng chứng là suốt những ngày tôi nằm viện, bà không thèm đến thăm tôi dù chỉ là một lần. Bà luôn mịêng nói chỉ có mình tôi là con trai, tình yêu thuơng của bà chỉ dành cho một nguời đó là tôi. Vậy tại sao bà lại lạnh lùng và sắt đá như thế? Chẳng lẽ tôi đứng ra bảo vệ con gái mình là sai sao? - Tất cả vào trong nhà, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố Gịong nói của mẹ tôi rất quả quýêt, dứt khóat. Tôi không hiểu mẹ tôi muốn nói chuyện gì, có quan trọng tới mức tôi vừa về nhà đã phải đem ra tuyên bố ngay hay không? Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn vợ, hi vọng cô ấy có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ vợ tôi cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, vợ khẽ nhíu mày! ADVERTISEMENTNgồi yên vị ở phòng khách, mẹ tôi điềm tĩnh rót ba ly trà, đẩy về phía hai vợ chồng tôi. Tôi sót ruột đi vào vấn đề chính - Mẹ muốn thông báo chuyện gì? Con vẫn chưa khoẻ hẳn, có cần phải tạo ra cái không khí căng thẳng khó chịu này không? Mẹ tôi nhấp một ngụm trà, bà đựng dậy mở ngăn kéo tủ đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi bàng hoàng, sửng sốt, pha lẫn cả sự cáu giận tột độ truớc nội dung tờ giấy. Mẹ tôi đã xin cho bé Hân vào trung tâm của người khuyết tật từ bao giờ, và tờ giấy này chính là phản hồi của trung tâm, đồng ý nhận bé Hân vào đó để nuôi dạy và áp dụng trị lịêu. Vợ tôi giật tờ giấy trên tay tôi, một tay vợ che miệng khóc, còn tay kia run run như sắp rơi cả thế giới. Tôi điên tiết đứng bật dậy, tôi gầm lên như một kẻ điên - Mẹ đừng có quá đáng, sao mẹ dám tự ý quýêt định chuyện nuôi dạy bé Hân của vợ chồng con chứ? Mẹ lấy quỳên gì? - Ở đó nguời ta có những phuơng pháp trị lịêu riêng, anh không muốn con bé nó hồi phục hay sao? Cứ giữ khư khư nó ở nhà liệu tình trạng của nó có khá hơn không? - Đi khắp nơi rồi, mẹ nghĩ cái trung tâm tồi tàn ấy có thể làm đuợc điều gì? Chẳng qua mẹ thấy bé Hân là cái gai trong mắt mẹ, nên mẹ muốn tống khứ nó đi càng sớm càng tốt chứ gì? - Bình, anh nghĩ mẹ anh là người như thế à? - Vậy mẹ bảo con phải nghĩ sao đây? Con chỉ tin vào những gì con nhìn thấy và cảm nhận đuợc thôi. Rõ ràng lần truớc ở bệnh vịên, cái im lặng của mẹ đã trả lời con rồi, mẹ chưa từng coi con gái con là cháu nội củA mẹ, vì thế mẹ càng không có quỳên đuợc quýêt định chuỵên gì hết. ADVERTISEMENTHai mẹ con tôi tranh cãi nảy lửa với nhau, tuởng chừng không có hồi kết. Trúc là người đứng giữa, đau khổ lắm nhưng lại ko biết phải làm gì. Cô ấy thốt lên bốn chữ đầy đau đớn - Con xin hai nguời…. . Tôi lặng nguời, thả nguời xuống ghế, nhìn cái gục đầu của vợ tôi thấy trong lòng trào dâng một cảm giác nhói đau. Vợ tôi nghẹn ngào nhìn mẹ tôi và nói - Nếu mẹ không muốn phải đối diện với bé Hân không muốn hằng ngày phải nhìn thấy nó….thì con…. Tôi đứng bật dậy, chen ngang lời vợ, không lẽ vợ tôi chấp nhận quýêt định của mẹ tôi hay sao? Vợ tôi là nguời thuơng con bé hơn cả cơ mà. - Trúc, em định làm gì? Đừng có hồ đồ…. Tôi điên cuồng lao đến xé tan mảnh giấy mẹ tôi vừa đưa. Như vậy là con bé sẽ chẳng phải đi đâu hết. Tôi đang hả hê thì vợ tôi nói tiếp, cô ấy khóc nấc lên - Thì con sẽ đưa bé Hân rời khỏi đây!!! Như vậy sẽ chẳng ai phải cảm thấy đau khổ cả…. ADVERTISEMENT- Em nghĩ mình không cần đến thứ này, nhưng có lẽ hôm nay đã đến lúc phải sử dụng nó rồi. Em xin lỗi, em chỉ có thể chọn con gái em thôi! Tôi lại một lần nữa run rẩy khi nhìn vào tờ giấy trên bàn. Nhưng lần này cảm giác đau đớn, đau đớn đến nghẹt thở. - Hôm nay là ngày gì thế này? Điên hết rồi!!! Ai cho em làm như thế? Lẽ nào em không yêu anh, không coi anh là chồng của em à? Nói ly hôn là ly hôn? Anh không bao giờ ký vào đó, dù có anh cũng phải bảo vệ hai mẹ con!!! - Em không còn lựa chọn nào khác nữa anh à! Em phải đưa con đi thôi. - Anh sẽ đi với em! Anh không thể xa hai mẹ con em đuợc. Mẹ tôi bực bội đứng dậy. Bà hạ lệnh - Trúc, cô muốn đi thì tôi cũng không cản, nhưng đừng có tha lôi thằng Bình theo, nó là con trai tôi, tôi ko thể để nó đi đựơc. Cô nghe rõ không? - Mẹ cứ giữ anh ấy đi, con cũng ko cần ai phải đi theo con hết. Con xin phép! Trúc lẳng lặng bế con lên gác thu dọn đồ đạc. Tôi hấp tấ chạy theo sau, mẹ tôi kéo tôi lại - Anh đi đâu? - Con đi đâu kệ con, mẹ quá đáng lắm! - Anh không đuợc đi đâu hết, ko được buớc ra khỏi cái nhà này có nghe rõ không? - Con không làm đuợc, con không thể ly dị vợ con chỉ vì cái ý nghĩ áp đặt của mẹ đuợc. ADVERTISEMENT- Là vợ anh muốn ra đi, chứ tôi nào bắt nó phải ly dị với anh? Anh còn trách tôi cái gì? - Mẹ không ép cô ấy ư? Vậy thì bằng cách nào mà Trúc từ bỏ gia đình này? Mẹ có biết là Trúc lấy con chỉ vì cô ấy muốn bé Hân có một gia đình đầy đủ, là mẹ đã khiến vợ con phải ra đi. - Anh nói như vậy, thì nó nào đâu có yêu anh mà lấy anh? Anh cần vì phải quỵ lụy vì một con đàn bà lấy anh vì mục đích khác? Đàn bà ngòai kia thíêu gì? Anh thích thì anh cuới vô vợ khác, đẻ những đứa con xinh đẹp khác. Tôi gạt tay mẹ tôi ra, những lời nói này ko thể nào xuất phát tù nguời mẹ kính yêu của tôi đuợc. Bức tuợng đài bỗng chốc sụp đổ. Tôi phải đi ngay khỏi đây, tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi đã xin lỗi vợ, và hứa từ giờ sẽ không để ý đến việc thằng Hùng nói gì tôi nữa, bản thân tôi cũng nghĩ mình thật ấu trĩ khi chỉ sống mà canh cánh những phán xét từ miệng luỡi thiên hạ. Thành công trong cuộc sống là gì thì tôi không biết, nhưng có một điều rất chắc chắn, thất bại chính là việc sống và bị tác động từ nguời khác. Tôi đã làm khổ vợ quá nhiều rồi, ngày nào cũng bắt cô ấy chạy đi chạy lại từ bệnh viện về nhà, rồi lại tất tuởi từ nhà tới bệnh vịên, thật lòng, tôi không muốn gây thêm đau khổ cho cô ấy nữa. ADVERTISEMENT Cuối cùng thì tôi cũng đuợc xuất viện về nhà, những ngày lê la ở bệnh viện đã khiến tôi cảm thấy chán ngán, lúc biết đuợc về nhà là tôi mừng lắm. Mấy ngày nay mọi vịêc ở công ty cứ rối tung rối mù, các giấy tờ đang chờ tôi về để giải quýêt. Về đến nhà, gíup việc bế con ra chào tôi, con bé cứ nhìn tôi chằm chằm, không biết ai dạy nó, mà dạo này nó rất hay cuời, mặc dù nụ cười vẫn còn ngây dại, ngờ nghệch, nhưng cũng đủ làm tôi ấm lòng biết bao nhiêu. Tôi lại gần và bế con bé, bao nhiêu ngày không nhìn thấy nó, quả thật trong lòng tôi xuất hiện một nỗi nhớ nhung khó tả. Trúc xách túi quần áo buớc về phía tôi. Vợ nhẹ nhàng dặn dò ADVERTISEMENT- Thôi anh lên tắm rửa rồi ăn cơm, để con cho em bế - Để anh bế nó một lát, anh nhớ nó lắm! Vợ rưng rưng đôi mắt nhìn tôi. Đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, có lẽ đến giờ vợ mới thực sự cảm nhận đuợc tình yêu mà tôi dành cho con. - Anh về rồi còn không mau vào trong nhà đi, còn đứng đó làm gì? Mẹ tôi lớn gịong, từ trong nhà buớc ra, phá vỡ khoảng không gian đầm ấm hiếm hoi của gia đình tôi. Dù trong lòng vẫn còn để bụng chuyện mấy hôm truớc, nhưng tôi vẫn phải miễn cuỡng quay ra chào mẹ như không có chuyện gì xảy ra. Thật tình, tôi không hiểu nổi trái tim mẹ tôi đuợc làm bằng gì nữa? Bằng chứng là suốt những ngày tôi nằm viện, bà không thèm đến thăm tôi dù chỉ là một lần. Bà luôn mịêng nói chỉ có mình tôi là con trai, tình yêu thuơng của bà chỉ dành cho một nguời đó là tôi. Vậy tại sao bà lại lạnh lùng và sắt đá như thế? Chẳng lẽ tôi đứng ra bảo vệ con gái mình là sai sao? - Tất cả vào trong nhà, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố Gịong nói của mẹ tôi rất quả quýêt, dứt khóat. Tôi không hiểu mẹ tôi muốn nói chuyện gì, có quan trọng tới mức tôi vừa về nhà đã phải đem ra tuyên bố ngay hay không? Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn vợ, hi vọng cô ấy có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ vợ tôi cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, vợ khẽ nhíu mày! Ngồi yên vị ở phòng khách, mẹ tôi điềm tĩnh rót ba ly trà, đẩy về phía hai vợ chồng tôi. Tôi sót ruột đi vào vấn đề chính - Mẹ muốn thông báo chuyện gì? Con vẫn chưa khoẻ hẳn, có cần phải tạo ra cái không khí căng thẳng khó chịu này không? ADVERTISEMENTMẹ tôi nhấp một ngụm trà, bà đựng dậy mở ngăn kéo tủ đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi bàng hoàng, sửng sốt, pha lẫn cả sự cáu giận tột độ truớc nội dung tờ giấy. Mẹ tôi đã xin cho bé Hân vào trung tâm của người khuyết tật từ bao giờ, và tờ giấy này chính là phản hồi của trung tâm, đồng ý nhận bé Hân vào đó để nuôi dạy và áp dụng trị lịêu. Vợ tôi giật tờ giấy trên tay tôi, một tay vợ che miệng khóc, còn tay kia run run như sắp rơi cả thế giới. Tôi điên tiết đứng bật dậy, tôi gầm lên như một kẻ điên - Mẹ đừng có quá đáng, sao mẹ dám tự ý quýêt định chuyện nuôi dạy bé Hân của vợ chồng con chứ? Mẹ lấy quỳên gì? - Ở đó nguời ta có những phuơng pháp trị lịêu riêng, anh không muốn con bé nó hồi phục hay sao? Cứ giữ khư khư nó ở nhà liệu tình trạng của nó có khá hơn không? - Đi khắp nơi rồi, mẹ nghĩ cái trung tâm tồi tàn ấy có thể làm đuợc điều gì? Chẳng qua mẹ thấy bé Hân là cái gai trong mắt mẹ, nên mẹ muốn tống khứ nó đi càng sớm càng tốt chứ gì? - Bình, anh nghĩ mẹ anh là người như thế à? - Vậy mẹ bảo con phải nghĩ sao đây? Con chỉ tin vào những gì con nhìn thấy và cảm nhận đuợc thôi. Rõ ràng lần truớc ở bệnh vịên, cái im lặng của mẹ đã trả lời con rồi, mẹ chưa từng coi con gái con là cháu nội củA mẹ, vì thế mẹ càng không có quỳên đuợc quýêt định chuỵên gì hết. Hai mẹ con tôi tranh cãi nảy lửa với nhau, tuởng chừng không có hồi kết. Trúc là người đứng giữa, đau khổ lắm nhưng lại ko biết phải làm gì. Cô ấy thốt lên bốn chữ đầy đau đớn ADVERTISEMENT- Con xin hai nguời…. . Tôi lặng nguời, thả nguời xuống ghế, nhìn cái gục đầu của vợ tôi thấy trong lòng trào dâng một cảm giác nhói đau. Vợ tôi nghẹn ngào nhìn mẹ tôi và nói - Nếu mẹ không muốn phải đối diện với bé Hân không muốn hằng ngày phải nhìn thấy nó….thì con…. Tôi đứng bật dậy, chen ngang lời vợ, không lẽ vợ tôi chấp nhận quýêt định của mẹ tôi hay sao? Vợ tôi là nguời thuơng con bé hơn cả cơ mà. - Trúc, em định làm gì? Đừng có hồ đồ…. Tôi điên cuồng lao đến xé tan mảnh giấy mẹ tôi vừa đưa. Như vậy là con bé sẽ chẳng phải đi đâu hết. Tôi đang hả hê thì vợ tôi nói tiếp, cô ấy khóc nấc lên - Thì con sẽ đưa bé Hân rời khỏi đây!!! Như vậy sẽ chẳng ai phải cảm thấy đau khổ cả…. Tôi biết vợ tôi phải khó khăn lắm mới quýêt định ra đi, lúc nào em cũng muốn con có một gia đình trọn vẹn, có lẽ mọi sự việc đã đi quá xa so với sức chịu đựng của vợ. - Em đi? Vậy thì còn anh? Anh sẽ thế nào đây? Chúng ta sẽ ra sao? Vợ lặng lẽ mở túi xách, đặt một tờ giấy khác lên bàn. Em không dám nhìn vào mắt tôi, em chỉ chầm chậm nói - Em nghĩ mình không cần đến thứ này, nhưng có lẽ hôm nay đã đến lúc phải sử dụng nó rồi. Em xin lỗi, em chỉ có thể chọn con gái em thôi! ADVERTISEMENTTôi lại một lần nữa run rẩy khi nhìn vào tờ giấy trên bàn. Nhưng lần này cảm giác đau đớn, đau đớn đến nghẹt thở. - Hôm nay là ngày gì thế này? Điên hết rồi!!! Ai cho em làm như thế? Lẽ nào em không yêu anh, không coi anh là chồng của em à? Nói ly hôn là ly hôn? Anh không bao giờ ký vào đó, dù có anh cũng phải bảo vệ hai mẹ con!!! - Em không còn lựa chọn nào khác nữa anh à! Em phải đưa con đi thôi. - Anh sẽ đi với em! Anh không thể xa hai mẹ con em đuợc. Mẹ tôi bực bội đứng dậy. Bà hạ lệnh - Trúc, cô muốn đi thì tôi cũng không cản, nhưng đừng có tha lôi thằng Bình theo, nó là con trai tôi, tôi ko thể để nó đi đựơc. Cô nghe rõ không? - Mẹ cứ giữ anh ấy đi, con cũng ko cần ai phải đi theo con hết. Con xin phép! ADVERTISEMENTTrúc lẳng lặng bế con lên gác thu dọn đồ đạc. Tôi hấp tấ chạy theo sau, mẹ tôi kéo tôi lại - Anh đi đâu? - Con đi đâu kệ con, mẹ quá đáng lắm! - Anh không đuợc đi đâu hết, ko được buớc ra khỏi cái nhà này có nghe rõ không? - Con không làm đuợc, con không thể ly dị vợ con chỉ vì cái ý nghĩ áp đặt của mẹ đuợc. - Là vợ anh muốn ra đi, chứ tôi nào bắt nó phải ly dị với anh? Anh còn trách tôi cái gì? - Mẹ không ép cô ấy ư? Vậy thì bằng cách nào mà Trúc từ bỏ gia đình này? Mẹ có biết là Trúc lấy con chỉ vì cô ấy muốn bé Hân có một gia đình đầy đủ, là mẹ đã khiến vợ con phải ra đi. - Anh nói như vậy, thì nó nào đâu có yêu anh mà lấy anh? Anh cần vì phải quỵ lụy vì một con đàn bà lấy anh vì mục đích khác? Đàn bà ngòai kia thíêu gì? Anh thích thì anh cuới vô vợ khác, đẻ những đứa con xinh đẹp khác. Tôi gạt tay mẹ tôi ra, những lời nói này ko thể nào xuất phát tù nguời mẹ kính yêu của tôi đuợc. Bức tuợng đài bỗng chốc sụp đổ. Tôi phải đi ngay khỏi đây, tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Theo Afamily Bản thân tôi không phải là một người đàn ông hoàn hảo nên chưa bao giờ tôi yêu cầu người yêu mình phải quá hoàn hảo. Tôi chỉ mong những mảnh khuyết của cả hai, có thể ghép lại thành sự hoàn hảo hoặc chí ít ra, nó sẽ không gây tổn hại gì đến cuộc sống chung của cả hai. Ngày tôi công khai mình yêu em, nhiều bạn bè đã vỗ vai tôi nên suy nghĩ kĩ lại. Vì em là một cô gái có rất nhiều người theo đuổi và em cũng đã trải qua rất nhiều mối tình khác nhau. Mọi người sợ tôi với em rồi sẽ chẳng đi về đến đâu. Nhưng tôi chẳng quan tâm đến lời người ta nói, yêu nhiều đâu có nghĩa là không đứng đắn. Chỉ đơn giản là vì chúng ta không hợp nhau, không thuộc về nhau mà thôi. Tôi tin rằng, mình không phải là người đàn ông đầu tiên nhưng sẽ là người đàn ông cuối cùng của em. Rồi ngày ấy cũng đến... Sau hơn một năm yêu nhau, tìm hiểu nhau, tình yêu của chúng tôi cũng có một cái kết đẹp là một đám cưới khá hoành tráng, long trọng. Bạn bè, đồng nghiệp, họ hàng đến chúc mừng đông lắm, ai cũng khen cô dâu của tôi xinh đẹp. Chỉ nghe bấy nhiêu dó thôi cũng khiến tôi thấy phổng hết cả mũi lên rồi. Lồng nhẫn cưới vào ngón tay thon dài của em, tôi tin rằng nó sẽ mãi ngự ở đó, trường tồn cùng tình yêu của chúng tôi. Chỉ tiếc sự đời luôn lắm đổi thay và chữ ngờ chẳng ai học hết được mà thôi. ADVERTISEMENTTôi tự cười trong đầu vì biết rằng kẻ đó chính là gã bồ của em. Ảnh minh họa Sau khi kết hôn, chúng tôi trở lại với guồng quay công việc thường ngày. Thú thực là công việc của tôi khá bận rộn, lại còn thường xuyên phải đi công tác nữa nên tôi thấy có lỗi với em lắm vì không quan tâm được nhiều tới em. Cứ rảnh rỗi ra một cái là tôi đưa em đi chơi, đi mua sắm coi như là bù đắp tinh thần. Tôi động viên em cố gắng thêm một thời gian nữa, đợi khi nào tôi tiến lên một ví trí tốt hơn thì sẽ có nhiều thời gian hơn dành cho em. Kết hôn xong em cũng xinh đẹp, quyến rũ, trẻ trung hơn rất nhiều làm tôi nhận được không ít lời cảnh báo từ mọi người. Nhưng tôi tin em, bởi kết hôn cũng được gần 1 năm rồi, em chưa từng làm chuyện gì khiến tôi phải suy nghĩ cả. Vậy mà ngày hôm đó... Kết thúc chuyến công tác, tôi về nhà sớm hơn dự định 1 ngày. Xuống sân bay, tôi định gọi điện báo cho em nhưng lại muốn em bất ngờ nên cất điện thoại đi và đón xe về ngay nhà. Mở tủ cất giày, tôi giật mình khi trong đó xuất hiện đôi giày nam lạ hoắc. Tôi chưa từng mua nó bao giờ. Hay là em mua sẵn cho tôi, hay là... Tôi định cất tiếng gọi em nhưng nghĩ làm sao, tôi lại bước thẳng về hướng phòng ngủ. Cửa bị chốt, tôi dùng chìa khóa của mình để mở. Cánh cửa vừa mở ra, trước mắt tôi là cảnh tượng không thể không ngừng làm tôi suy diễn. Chăn gối lộn xộn, rơi cả xuống đất. Chiếc váy ngủ em đang mặc trên người thì xộc xệch, còn khuôn mặt thì tái mét lại, miệng ấp úng - Anh đã về rồi... Sao anh về sớm vậy mà không gọi em ra đón. - Vì anh muốn tạo bất ngờ cho em mà. - Tôi nhìn em cười nhạt ADVERTISEMENT Sự im lặng của em càng khiến tôi không biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào.Ảnh minh họa Tiếng động lạ đột nhiên phát ra từ tủ quần áo. Tôi tự cười trong đầu vì biết rằng kẻ đó chính là gã bồ của em. Lao vào túm hắn ra ư? Không, tôi muốn hắn tự động bước ra đây cơ? Ngồi lên ghế, tôi vắt chân châm điều thuốc rít một hơi dài, luồn khói phả vào khuôn mặt không còn hạt của em. Tôi nhếch miệng - Anh quên không nói với em, trong tủ quần áo hôm trước anh đi có để vào đó lọ hóa chất cực độc mà bạn anh nhờ mua để nghiên cứu, chỉ cần không may làm đổ ra thôi là như chơi thêm Thế nào mà vừa dứt lời, gã bồ của em đã bật tung cánh cửa, lao ra quỳ xuống chân tôi xin lỗi rối rít. Có lẽ gã thừa biết cái hóa chất cực độc mà tôi nói là gì. Thà ra thú tội còn hơn là để tôi xông vào cho hắn một trận nhừ tử. Tôi cho hắn 5 giây để cút khỏi nhà tôi. Tôi không hiểu sao khi ấy mình lại bình tĩnh đối mặt với sự phản bội đến như vậy. Giờ thì chỉ còn lại mình em và tôi trong căn phòng mà cả hai đã từng có những phút giây vô cùng hạnh phúc. Em khá bất ngờ khi thấy tôi biết thông tin về em, nhưng nhanh chóng sau đó, em lại tỏ ra xa cách bằng câu hỏi “- Anh gọi cho em có chuyện gì quan trọng không?” Tôi khá không vui về câu hỏi ẫy ngữ địêu ấy của em, nhưng lại nhẫn nại đáp - Anh đến nhà hàng Nhật, thấy quản lý nói em và Tùng đã nghỉ việc ở đó nên anh gọi cho em để xác nhận thôi. Em và Tùng vẫn ổn chứ? Im lặng vài giây, e đáp bằng gịong đuợm buồn - Vâng, chúng em nghỉ ở đó rồi, hiện giờ bọn e nhận gia sư theo giờ, làm mấy việc lặt vặt thôi! - Có đủ sống không? - Phải cố thôi, không đủ cũng phải làm cho bằng đủ – em cuời! Thật ra công ty của gia đình tôi đang cần tuyển thêm nhân sự, cô nhân viên truớc đây phụ trách mảng gặp gỡ khách hàng, lo phần hợp đồng với đối tác mới nghỉ sinh em bé ,thế nên chỗ đó vẫn trống, mấy ngày nay tôi bị các bản hợp đồng quay như chong chóng, tôi cần một nguời gíup đỡ tôi trong công việc. Theo tôi đuợc biết, truớc đây em cũng đã từng đuợc đào tạo kiến thức này tại truờng, chỉ cần để em cọ xát công việc một thời gian, tôi tin em có thể làm tốt công việc này, hơn nữa, lý do tôi ưu ái một sinh viên mới ra truờng như em,là vì tôi muốn nhân cơ hội này có thể gần gũi và hiểu về con nguời em hơn. Duờng như trong đầu tôi đã có sự sắp xếp hòan hảo, chỉ mong em sẽ nhận lời mời về đầu quân cho công ty tôi, như vậy mọi thứ sẽ ổn theo dòng chảy mà tôi sắp đặt. Nhưng quả thật, lời đề nghị này của tôi hơi đường đột, rất dễ bị em từ chối. Nhưng tôi tin, món quà béo bở này ko dễ gì mà có đuợc. Ở cái thời buổi này, khi mà một sinh viên ra truờng muốn có một công việc thì phải có đủ ba tiêu chí ” Quan hệ – Tiền tệ – Trí tuệ” thì em rõ ràng ko có đủ sức để tự mình leo lên khi mà hai trong ba tiêu chí em đều ko có đuợc. Cái ” Quan hệ ” ở đây ko phải là mối quan hệ trao đổi thân xác, à mà ko lọai trừ khả năng đó, quan hệ mà tôi nhắc đến chính là mối quan hệ con ông- cháu cha. Chắc hẳn trong số các bạn, trải qua mấy muơi năm cuộc đời, ít nhìêu cũng đã thấm nhuần cái đạo lý bất thành văn này rồi. ADVERTISEMENT Quay trở lại với câu chuyện giữa tôi và Trúc. Sau khi hỏi thăm qua vài câu hỏi linh khác bên lề cuộc sống của em, tôi mạnh dạn đi vào chủ đề chính. - Trúc này! Video đang HOT - Dạ! Tôi hơi nguợng ngập nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh nói rành mạch ý đồ của mình - Thật ra anh có chuyện này muốn bàn với em, nói qua điện thọai thì không tiện, hay là chúng ta gặp nhau ở quán nuớc nào đó đi, anh sẽ nói chi tiết hơn cho em rõ. - Chuyện gì vậy anh? - Gặp mặt hẵng nói nhé! Mà em yên tâm đi, anh gặp em để bàn về chuyện công vịêc thôi, ko hề có ý đồ nào khác, nên em ko phải lăn tăn. Thế này đi, nếu em ngại ko muốn anh đón thì em cứ chọn quán nào gần nhà em, nhắn tin cho anh địa chỉ, anh qua liền, vậy nha! Tôi nói một tràng rồi hấp tấp tắt máy, lạ thật, sao cứ đối diện với em là tôi lại mất hết bình tĩnh như vậy. Tôi cho xe về nhà, tắm rửa sạch sẽ, trút bỏ bộ vest công sở trên nguời, bận một bộ jeans áo thun trẻ trung, tóc sấy bồng chứ ko vuốt gel vào nếp như lúc ở công ty. Gặp em, dù không đẹp nhưng phải gây ấn tuợng. Tôi lần theo địa chỉ mà em cho, truớc mắt là một quán nuớc phong cách xì tin mà các em học sinh cấp 3 và sinh viên hay ngồi, bàn bệt kiểu Nhật, vài ba thức uống linh tinh, tôi phải có khăn lắm mới tìm đuợc chỗ đậu xe! Trúc ngồi ở bàn trong góc, sau chậu kiểng, em nhẹ nhàng trong mái tóc dài buông nhẹ, áo thun cổ bẻ, quần jeans kín đáo nhưng lại khéo léo tôn lên cái eo con kiến. Em gọi trước cho mình một ly trà sữa. Nhìn thấy tôi, tôi giơ tay ra hịêu, tôi từ tốn bứơc vào chào em. - Em đến lâu chưa? Xin lỗi vì anh tìm mãi mới có chỗ đậu xe. - Không sao, em cũng vừa mới đến thôi. À mà anh uống gì? - À , cà phê đá thôi em. Trúc kêu phục vụ mang cho tôi ly cà phê. Không khí hơi guợng gạo, tôi còn chưa kịp mở lời thì em đã lên tiếng - Anh nói có chuyện quan trọng muốn nói với em, chuỵên gì vậy ạ? - Thật ra thì nhà anh mở một công ty chuyên thiết kế nội thất, hịên tại anh đang quản lý chi nhánh ở mìên Bắc, chị gái anh quản lý ở khu vực miền Nam. - Vâng, anh cứ tiếp đi ạ! . Thấy tôi ngập ngừng nên Trúc giục giã tôi nói hết ý, tôi tiếp - Vì vấn đề cá nhân nên nhân viên maketing bên anh xin nghỉ, mà anh thì rất luời tổ chức các cuộc phỏng vấn, rất mất thời gian và chọn nhân lực như vậy rất khó để bắt nhịp công việc. Anh muốn tìm nguời mà anh đã quan sát cả quá trình lao động và học tập của nguời ấy, không biết có chủ quan hay không nhưng anh mong rằng giá của mình qua cái quá trình đó không sai. Trúc không phản ứng, em khẽ cúi đầu chờ đợi tôi đi thẳng vào vấn đề. Đến nuớc này thì tôi không giấu giếm nữa, tôi mạnh dạn đề nghị - Nói vòng nói vo, cuối cùng anh cũng nói thẳng ra cho em hiểu, anh biết em học theo ngành này một thời gian dài, tin chắc em có khả năng gánh vác. Tuy thực tế sẽ có nhiều khó khăn nhưng anh giá cao ở em. Mong rằng em sẽ suy nghĩ về chuyện về công ty làm việc cho anh! Trúc uống một ngụm nuớc, nét mặt bỗng trầm tư suy nghĩ điều gì đó, đọan, em bất ngờ hỏi tôi - Sao anh lại chọn em? Thực tế thì chúng ta có khoảng thời gian tiếp xúc rất ít, hơn nữa lại chưa từng có cơ hội làm việc cùng nhau bao giờ. Anh lựa chọn em như vậy. Có phải đuờng đột quá không? - Mắt anh rất ít khi nhìn lầm nguời, có hai lý do để anh chọn em. Thứ nhất, em là nguời khá chu tòan, nhiệt tình, cởi mở. Điều đó anh đã đuợc mục sở thị khi em còn là phục vụ ở nhà hàng Nhật. Em có khả năng thuyết phục khách chọn nón khác, thay vì món mà họ chọn ban đầu. Thứ hai, anh coi trọng những nguời có ý thức tự cuờng tự lực, ko thích ỷ lại vào nguời khác, dùng nguời khác làm bàn đạp để đi lên. Anh tin, em sẽ là một nhân viên tốt. Trúc bật cuời vì hai lý do tôi đưa ra, không biết vô tình hay cố ý, em gợi lại chuyện xưa, cái ngày mà tôi tỏ tình với em truớc cổng truờng - Có phải anh đúc kết cái lý do thứ hai sau chuyện xảy ra vào ba năm truớc không? Tôi nghe mặt mình nóng ran, em nói có lẽ tôi giá hơi cao về em chứ thực sự em cũng giống như những nguời bình thuờng, chưa chắc đã biết ghìm lòng truớc cám dỗ. Dù sao đi nữa, tôi vẫn tin tuởng hòan tòan ỏ em. Câu chuyện của chúng tôi rẽ hẳn sang một huớng khác, vài ba câu chuyện thú vị thời sinh viên, những kỉ niệm có đuợc sau những năm tháng mài mông ở giảng đuờng. Tôi có cảm giác em không còn tỏ ra xa lạ với tôi nữa. Thực sự điều này đã khiến cho tôi rất vui. Ngồi một lúc khá lâu, tôi có địên thọai. Là mẹ kêu tôi về dùng bữa tối, hình như hôm nay nhà có khách. Tôi ái ngại không muốn ra về, nhưng em duờng như hiểu ý, em nói múôn suy nghĩ thêm về lời đề nghị này, ngày mai em sẽ trả lời tôi. Tạm biệt em tại quán, tôi lên xe phóng về nhà, tâm trạng vui phơi phới. Quả thật nhà tôi hôm nay có khách quý, trong lúc xe vào gara tôi đã kịp nhìn thấy một chiếc xe khác đậu ở truớc cổng. Vừa buớc vào phòng khách, mẹ tôi đã đon đả kéo tôi vào giới thịêu - Giới thiệu với anh chị và cháu, đây là Bình, con trai nhà tôi. Hiện đang quản lý công ty thay cho tôi. Thằng con zai mà tôi hay nhắc với anh chị đó! Hai vị khách trung niên nheo mẳ nhìn tôi cuời hài lòng, còn cô gái kia thì có vẻ không để tâm lắm. Rõ ràng là tôi bắt gặp cô ta nhìn tôi, bĩu môi kiểu chê bai, tôi có làm gì cô ta đâu cơ chứ Mẹ tôi thì chắc không để ý, bà tiếp tục giới thịêu - Đây là bác Kim với bác Thành, là bạn chơi cùng mẹ từ hồi còn là học sinh, cũng là đối tác làm ăn lâu dài với công ty nhà mình, kia là em Lan, con gái hai bác ấy, kém con 3 đấy. Hai đứa làm quen đi! Tôi cố vẽ nụ cuời tuơi hết mức có thể, lịch thiệp hết mức quay ra chào hỏi cô gái ngồi ngay trước mắt, cô ta hanh chóng đáp lại bằng câu nói hờ hững ” chào anh” guơng mặt không cảm xúc, tôi biết ngay từ cái nhìn đầu tiên cô ta đã không ưa tôi. Biết ngay cuộc gặp gỡ của các vị bô lão ngàu hôm nay chỉ là cái cớ, mục đích chính cũng ko ngọai trừ khả năng mai mối. Không để mẹ mất mặt với hai cố hữu, tôi tỏ ra ga lăng trong bữa ăn, liên tiếp gắp đồ ăn cho cô ta, còn cô ta cũng giả vờ đón nhận thành ý của tôi, mặc dù thái độ như muốn ném hết chỗ đồ ăn tôi gắp cho chó ăn. Với tôi, cuộc gặp gỡ này hòan tòan thất bại. Chờ ba vị khách quý ra về. Mẹ tôi vui mừnh kéo tôi vào nhà, dò hỏi xem ý tôi có thích cô ta không? Thích hay không thích thì quan trọng gì, vấn đề là cô ta rất ghét tôi. Dù có đứt dây thần kinh thị giác thì tôi vẫn rõ điều đó Theo Afamily Nếu được chọn lại em có lấy anh không – Phần 1 Chẳng ai khi yêu mà không biết đến chữ ghen, càng ghen, chứng tỏ họ càng yêu và sợ làm tuột mất đối phuơng. Tôi đã từng nghĩ đơn giản, tôi ghen chứng tỏ tôi yêu vợ, và cô ấy sẽ vì thế mà cảm thấy bản thân cô ấy với tôi quan trọng đến nhuờng nào. Nhưng rồi, chính cái sự ghen...

nếu được chọn lại em có lấy anh không