Vợ Lê Dương Bảo Lâm tên thật là Tạ Thị Quỳnh Anh sinh năm 1992, kém chồng 3 tuổi.Quỳnh Anh, sở hữu ngoại hình xinh xắn, khuôn mặt ưa nhìn.Khi còn son rỗi, Quỳnh Anh cũng chăm chút cho trang phục của mình hơn.Quỳnh Anh là hậu phương vững chắc cho chồng từ chăm sóc con cái, kinh doanh online để Lê Dương Bảo Lâm
Bộ phim Thời Quá Khứ - Tình yêu Trong Sáng thuộc thể loại phim Tình Cảm của Hàn Quốc. Chae Rim - Han Jae Suk - Jang Dong Gun. Sử dụng trình duyệt Google Chrome để có trải nghiệm tốt nhất trên vn2, cài đặt Google Chrome bấm (vào đây)
Khi các yêu cầu của UBND xã Đắk Som chưa được hộ ông Đông thực hiện, ngày 4/4/2018, xã Đắk Som phải ra quyết định áp dụng biện pháp khắc phục hậu quả (tháo dỡ công trình vi phạm) đối với ông Phạm Huỳnh Đăng Minh (con rể ông Đông), xây dựng công trình trái phép
Vợ Yêu Tinh: Sao anh dám ôm người phụ nữ khác trước mặt anh? Tianqingqingqingqingqingse. quá hay. MusicTNP. 63 Lượt xem 💕Những người nô lệ kiếm được ở chợ mang về nhà và mặc trang phục hầu gái, nhưng chúng dễ thương kinh. dongmanpianduanfenxiangjun. 52 Lượt xem.
Còn ông dù hơn vợ 12 tuổi, nhưng luôn cố gắng để tập thể dục mỗi ngày và chăm sóc bà để bù đắp cho những thiệt thòi ngày trẻ. Sáng nào, ông cũng thức dậy sớm, làm rau rửa sạch, để bà chỉ việc nấu. Ông làm thật nhẹ nhàng để không làm mất giấc ngủ của vợ và để lại mảnh giấy nhỏ cạnh bếp, khi bà dậy nấu ăn sẽ đọc được.
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Thế nào là một cuộc hôn nhân thương mại? Không cần tình yêu, chỉ cần lợi ích. Gặp nhau vài lần, không ghét là nhích. Trần Hiêu và Chung Diệc Tâm cũng bước vào hôn nhân theo cách như vậy. Hai gia đình định hôn ước, hai đương sự gặp mặt không phản đối, mọi việc cứ theo kế hoạch mà tiến hành, cũng chẳng phải là lấy người xấu xí hay biến thái gì, ngược lại đều là cực Hiêu anh tuấn giỏi giang, còn trẻ đã có sự nghiệp riêng. Chung Diệc Tâm là tiểu thư khuê các, xinh đẹp động lòng người, ngoài lễ nghĩa chuẩn mực được dạy dỗ cẩn thận ra, cô còn là một nghệ sĩ dương cầm tài năng. Nhưng mà, đó là chuyện cách đây một thời gian rồi. Chẳng ai hiểu tại sao Chung Diệc Tâm đang ở phong độ đỉnh cao như vậy, trong một đêm lại như biến mất khỏi giới này. Cô cảm thấy chẳng sao cả, mà Trần Hiêu lại càng không quan quan tâm, cho nên vào đêm tân hôn, anh cứ để mặc cô dâu ở nhà một mình trong căn biệt thự rộng lớn như vậy cho đến nửa đêm mới về nhà. Mặc dù Chung Diệc Tâm cũng chẳng để ý chuyện này lắm, nhưng dù sao cô xuất thân danh giá, chuyện cưỡng ép này cô cũng không muốn làm chút nào.“Đây là thỏa thuận ly hôn tôi đã ký tên. Trong vòng một năm tôi sẽ có được anh. Nếu tôi không làm được, tờ giấy này thuộc về anh. Nếu tôi làm được, anh thuộc về tôi. Cược không?”Trần Hiêu cảm thấy thú vị. Cược thì cược, anh không tin cô có đủ bản lĩnh trói buộc anh như vậy. Hôn nhân lợi ích thôi mà, ly hôn lúc nào cũng thế Hiêu là ai? Chính là một nhân vật lừng lẫy chốn thương trường, chuyện nhìn xa trông rộng đương nhiên là hơn người, cho nên lời anh nói không sai chút nào. Quả nhiên Chung Diệc Tâm không có bản lĩnh có được anh, nhưng mà…Người không có bản lĩnh không chỉ có mình cô. Tưởng lạnh lùng thế nào, hóa ra người ta còn chưa kịp thu phục anh thì anh đã tự mình chui đầu vào rọ, mặc dù ngoài miệng vẫn cứ hùng hồn như cũ. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAvelandThật ra, nói như vậy cũng có chút không công bằng với danh tiếng không gần sắc nữ của Trần Hiêu. Anh thật sự rất lạnh nhạt, lại còn độc miệng, lời nào nói ra cũng bén hơn dao, đâm người ta đầm đìa máu tươi. Thế nên nếu không phải là Chung Diệc Tâm, có lẽ không có bất cứ người nào có thể thuần hóa được anh. Nhưng mà, có một điều Trần Hiêu vốn không biết, sự tự tin ngày hôm đó của Chung Diệc Tâm thật ra chỉ là vỏ bọc cho một đoạn tình cảm chưa từng được nhắc tới mà sai, Chung Diệc Tâm biết anh, từ rất lâu về trước, khi cô còn là một cô bé gầy gò sống trong thế giới vặn vẹo của mẹ mình. Chính anh đã vô tình cứu cô, cũng cho cô một niềm tin mơ hồ nào đó cho đến tận bây giờ. Tiếc là anh không nhớ. Không sao, Chung Diệc Tâm tin rằng chung sống cùng nhau rồi, cô sẽ có thể khiến anh từ từ nhớ ra. Thế nhưng Chung Diệc Tâm đã lầm. Dù cho cô đã bóng gió nhiều lần, anh vẫn lơ ngơ chẳng hiểu gì. Điều khiến anh thực sự phải để tâm đến cô lại chính là tính cách và con người của cô. Cô gái trông có vẻ rất đoan chính hiểu lễ nghĩa ấy, thì ra cũng có một mặt nghịch ngợm đáng yêu không phòng bị. Cô gái trông có vẻ luôn hài lòng vui vẻ với cuộc sống ấy cũng có nỗi buồn khó giãi bày. Cô gái khuê các cao quý ấy thì ra đã từng có một quá khứ thật sự quá đớn đau…Biết được sự thật, Trần Hiêu không say cũng tự ngã. Anh dần dần quen với cuộc sống bên cạnh cô, để ý từng buồn vui của cô, quan tâm đến những thứ cô muốn làm nhưng không bao giờ nói chồng giàu để làm gì? Chính là để người ấy vì mình trải đường che ô, vì mình mà tranh thủ những điều kiện tốt nhất. Trần Hiêu làm tất cả những điều này cho Chung Diệc Tâm, vì cô xứng có tài, có tấm lòng, có hoài bão. Cô còn có cảm nảy sinh trong thời gian chung sống cùng nhau, vừa cũ vừa mới, khiến cả hai không muốn dừng lại. Chỉ tội cho tờ giấy ly hôn cá cược đêm hôm đó, không làm gì nên tội cũng bị xé làm hai mảnh.“Không ly hôn cũng được, từ bây giờ đổi lại, anh theo đuổi em!”“Trước giờ anh chưa từng theo đuổi ai, cũng không biết nên làm thế nào, thế nên.... anh chỉ có thể bám riết không buông. Em cố mà chấp nhận nhé.”Thanh niên nghiêm túc Trần Hiêu nói được làm được. Sau khi xác định người trong lòng thì cứ thế mang người ấy ra ngoài để khoe với thiên hạ thôi. Tuy rằng cái miệng vẫn độc như ngày nào, nhưng hành động thì ngọt không kể Diệc Tâm còn muốn gì hơn nữa? Cô vốn không muốn gì quá xa vời cả. Người đàn ông này đã xuất hiện từ rất sớm trong cuộc đời đen tối của cô, sau đó quay lại vào lúc cô tỏa sáng nhất. Anh đã chứng kiến thăng trầm mà cô đã trải qua, lại chính tay gầy dựng lại sự tự tin mà cô đã đánh mất. Một người như vậy, xứng đáng để cô vì anh mà cố gắng.“Em không muốn mình trong miệng người khác là vợ của người đàn ông hoàn hảo Trần Hiêu, là chị của diễn viên nổi tiếng Chung Diệc Thanh. Em muốn là chính em.”“Được, trên sân khấu em chính là nghệ sĩ tài năng Chung Diệc Tâm. Nhưng dưới sân khấu, em có thể làm bà Trần’ của anh được không?”Cũng chẳng biết là ai quy phục ai, mà có lẽ, điều này đã chẳng còn quan trọng “ Trích từ truyện.*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạCre Google/Huaban
Chương 39 Chạy trốnBạch Mai ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhìn cô chằm chằm, bà thở dài.“Phi Nhung , nếu như lúc đầu con đi theo mẹ có phải tốt hơn không? Sao cứ phải cố chấp ở với lão già đó vậy chứ.”Phi Nhung cắn chặt môi, lão già là đang chỉ cha cô.“Đi theo bà để nhìn xem cái bộ dạng này của bà với Khả Di ư?”“Nếu như đi theo mẹ...”Lời chưa nói hết cô đã không đủ kiên nhẫn chặn lại.“Đủ rồi, đi theo để biến thành cái loại người ham tiền như bà?”Cô vẫn còn nhớ rất rõ, cái ngày mà mẹ cô cùng Trương Khả Di rời khỏi, bọn họ đã một mạch bước lên chiếc xe sang trọng ấy, cả hai đều chẳng buồn liếc nhìn tới những con người thân phận thấp hèn như cha con chí những người vệ sĩ đi bên cạnh còn khinh miệt hai cha con cô nữa, ban chiều, cha cô vừa mới đi làm về, mồ hôi nhễ nhại, nhưng cảnh tượng đập vào mắt ông lại là hình ảnh những con người vô tâm chỉ xoa đầu nhìn cô rồi mỉm cười chua xót, coi như chưa hề có chuyện gì. Một người hiền lành như ông, vậy mà cũng bị cả nhà bọn họ ép đến chết đấy thôi?Cô khó khăn cử động trên sợi dây trói, lại vô tình ngã xuống đất, chiếc ghế cũng theo đó đổ ập lên người thật, cô khẽ cau có mặt mày, chiếc bụng bị đè xuống, cảm giác đau nhói lan Mai thấy vậy liền tiến tới đỡ cô lên, bà lại nhìn chằm chằm cô, đắn đo nói.“Phi Nhung , con cứ nhường người đàn ông đó cho Khả Di đi. Mẹ nhất định sẽ cho con sống thật tốt”Phi Nhung trừng mắt nhìn bà ta, nhường, sao khi đến miệng họ lại dễ dàng như vậy lại cắn răng, viền mắt đỏ quạnh, từng giọt nước mắt đầm đìa trên gương mặt. Cô dùng ánh mắt đáng thương ấy nhìn bà ta.“Con của tôi.”Bụng của cô căn bản không hề đau mấy, nhưng cô tuyệt đối rất muốn thoát ra khỏi nơi đây, nếu cứ mãi ở đây, Trương Khả Di cô ta sẽ làm gì với anh chứ, cô thật sự không muốn để một người như cô ta hưởng lợi như vậy mặt cô nhăn nhó, Bạch Mai mới từ từ tiến lại gần, thận trọng hỏi.“Con mang thai?”Phi Nhung không trả lời, cô cắn môi đến bật ra máu, nước mắt từng giọt cứ vương trên gương mặt trắng bệch.“Làm ơn cho tôi đi, được không?”Cô khẩn khoản cầu xin, ánh mắt đáng thương vô Mai nhìn thấy bộ dạng vậy trong lòng chua xót, bàn tay lần mò sợi dây, nhưng sau đó liền ngưng lại giây lát. Thấy hành động này cô càng nói to thêm.“Mẹ, làm ơn đấy, cho tôi đi được không, tôi thật sự rất đau.”Chữ “mẹ” này đã chạm vào trong trái tim của bà ta giây lát, đã rất lâu rồi vẫn chưa nghe được những từ này. Bà ta thừa nhận bản thân là một người mê tiền, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn luôn rất yêu thương đứa con gái tay nhanh chóng tháo sợi dây ra, giọng run rẩy.“Phi Nhung , con mau rời khỏi nơi đây đi, sau khi Trương Khả Di có thể đến với Phó thiếu, mẹ chắc chắn sẽ cho con cuộc sống tốt.”Dứt lời sợi dây trói cũng được buông lỏng, Phi Nhung nhanh chóng vớ lấy chiếc túi trên sàn, cô chạy thẳng ra khỏi nơi giờ đã là sẫm tối, cô nhìn đồi núi hoang vui nơi đây, cô chẳng biết đây là đâu cả. Lục tìm chiếc điện thoại trong túi, nhưng điều khiến cô bất ngờ đó là không phải chiếc điện thoại của cô mà là của Trương Khả ta vừa gửi một tin nhắn tới.[Chị gái, giờ em đi đón sinh nhật với anh Mạnh Quỳnh đây. Chị nhất định phải trông tin nhắn để xem em với anh ấy cùng làm gì nha.]Phi Nhung nghiến răng nghiến lợi, cô vùng vẫy một lúc mới nhìn thấy được lối mòn, Phi Nhung cứ theo đó đi thẳng tới đường chân cô càng lúc càng nhanh chóng hơn, ngay bây giờ, chút ánh nắng ban chiều cũng đã sớm tắt ngấm đi, bóng cô dưới nền đất càng lộ rõ ra, cảm nhận rõ sự mỏi nhừ của đôi chân, cô vẫn cố chấp Nhung bất chấp lao ra giữa đường lớn, nhưng con đường căn bản rất vắng, điện thoại thì cứ liên tục nhấp nháy, cô ta có đặt mật khẩu đối với các cuộc gọi nhưng lại mở khóa với tin nhắn. Phi Nhung càng bấm mở mật khẩu thì nó cứ liên tục lúc cô đang lo sợ, tin nhắn nữa lại được truyền tới, là một bức ảnh cô ta đang ngồi trong văn phòng của Phó Mạnh Quỳnh , còn chụp cả dáng người anh đang làm việc Nhung lại cắn răng, giờ phút này, nỗi sợ trong cô mỗi lúc một lớn, nước mắt lại một lần nữa rơi. Cô cứ thế lao về phía trước không có điểm dừng, cô không biết rõ là đi đâu, nhưng nếu không đi, cả người sẽ vô cùng bất một lúc, trên con đường xuất hiện ánh sáng le lói, Phi Nhung đưa tay liên tục vẫy, thế nhưng bóng xe đó lại vút qua cô. Cô không từ bỏ, bước chân càng lúc càng nhanh hơn, vấp ngã một một lúc, đầu gối trầy xước, vết máu hiện lên rõ ràng, dù vậy cô vẫn cố gượng để chiếc xe hơi băng qua, Phi Nhung bất chấp lao ra chặn lại, tài xế trên xe thấy vậy thoáng chốc kinh ngạc, vội dừng xe gấp, bước xuống rủa cô.“Cô gái này, cô muốn chết à.”Phi Nhung thấy ông ta như vị cứu tinh, cô lao tới quỳ xuống khóc lóc.“Làm ơn chở tôi đến đoạn đường Bình Châu được không.”Tên tài xế nhìn bộ dạng đáng thương, lại thở dài.“Được rồi, cô mau lên, nhưng lần sau đứng có mà liều mạng như vậy nghe chưa.”P/s sắp ngược anh chị rồi 😑
Người đàn ông vứt cô lên giường lớn, ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thủng linh hồn cô. Anh ta lấn người đè xuống, trong thoáng chốc xỏ xuyên qua cơ thể cô, gian ác cười lạnh, "Tôi sẽ nhổ hết từng cọng gai nhọn trên người em, để cho em biết địa ngục là như thế nào!"Anh là tổng giám đốc vừa lạnh lùng lại tàn bạo của một tập đoàn xuyên quốc gia, còn là ông vua thống trị giao dịch trong thế giới là ngôi sao mới trong ngành cảnh sát, lòng nhiệt huyết sục sôi muốn theo đuổi con đường chính lần tình cờ gặp nhau ngoài ý muốn, cuộc đời hai người như đã định dây dưa không thể dứt. Anh có thể áo mũ chỉnh tề nói yêu cô, nhưng cũng có thể không bằng cầm thú chiếm đoạt cô, cô kháng cự thì bị anh hung ác trả thù thẳng tay...Anh có thể cưng chiều cô đến tận trời nhưng cũng có thể giẫm nát sự ngông nghênh của cô. Anh dùng thực tế nói cho cô biết, trên đời này chỉ cần thứ anh muốn là anh có thể điều khiển mọi thứ trong tay anh!Cô nói Sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ tự tay bắt anh vào tù!Anh nói Tôi chờ em...!***Cục cảnh sát khu Nam, văn phòng làm việc của Đốc sát cao cấp."Chẳng lẽ mấy người cũng chỉ có thể cho tôi một lời giải thích như vậy hay sao?" Tiếng tức giận vang lên cùng với một tiếng "Bốp" thật mạnh, những món đồ bị ném lên bàn bừa bãi, kèm theo đó là tiếng tức giận truyền tới, "Chẳng qua chỉ có mấy tên cướp giật mà thôi, vậy mà mấy người lại để người ta bị thương... Đi đi, đi đi, tất cả đều nộp báo cáo lên đây cho tôi.""Vâng, thưa sếp!"Mộ Thiên Thanh nhanh chóng phẩy tay đuổi mấy cảnh sát mới được phân tới ra ngoài, thở phì phò ngồi lên ghế dựa, tay khẽ day trán, vẻ mặt bất lực."Cốc cốc!""Vào đi." Mộ Thiên Thanh điều chỉnh lại tâm trạng, ngước mắt lên nhìn thấy Lý Dược đẩy cửa bước vào."Sếp," Lý Dược tiến lên phía trước, đưa tập hồ sơ trong tay tới, "Đây là báo cáo càn quét Phong Hoa Đường đêm qua, những người bị bắt về rất căng, nhưng sau bốn giờ cũng đã dựa theo quy định mà thả người...""Phương diện này không phải là sở trường của Hà Tuấn sao?" Mộ Thiên Thanh cúi đầu nhìn báo cáo, đồng thời cũng hờ hững Dược mỉm cười nhún vai đáp một tiếng, trong lòng cảm thấy thích cách làm việc linh hoạt hiện giờ của Mộ Thiên Thanh... Năm năm, đối với bất cứ ai mà nói thì đã có rất nhiều chuyện thay đổi."Khụ khụ, " Lý Dược đang mải suy nghĩ, đột nhiên bị Mộ Thiên Thanh hỏi bất ngờ liền nuốt một ngụm nước bọt xuống, sau đó cười nói, "Bây giờ cậu ta thẩm vấn rất thuận lợi, cô cũng biết rồi đấy, nếu không có sự cho phép của cô thì cậu ta cũng không dám làm quá mức lên đâu."Mộ Thiên Thanh nghe vậy đành mỉm cười bất lực lắc lúc này, tiếng chuông điện thoại ưu thương thản nhiên vang lên, Mộ Thiên Thanh cầm di động lên nhìn tên hiển thị cuộc gọi, sau đó cười bắt máy "Sao vậy?""Nhắc nhở một bà mẹ nào đó một chút là lát nữa phải tham gia hoạt động người thân rồi đấy." Giọng nói ôn hòa như tiếng đàn violon của Thượng Quan Mộc khiến người nghe cảm thấy thư thái truyền từ bên kia đầu điện thoại Thiên Thanh hơi ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, ngay sau đó nói "Làm sao em có thể quên được? Đêm qua Tiểu Hi còn nhắc nhở bên tai ít nhất hai mươi lần đấy."Mời các bạn đón đọc Chinh Phục Vợ Yêu của tác giả Thương Tiểu Ly.
Tại một khu vườn nhỏ phía sau ngôi trường bị bỏ hoang, nơi đây không sạch sẽ cho lắm, dưới chân thì đầy những cọng cỏ tua rua, cao ngang đến chân, liên tục cứa vào chân gây cho người ta cảm giác khó Ngay lúc này, một cô gái trong bộ đồ dự tiệc vô cùng sang trọng, gương mặt được trang điểm tinh xảo vô cùng hoàn mĩ bước vào. Thế nhưng lời nói thốt ra từ miệng lại khác một trời một vực với cái bộ dáng xinh đẹp ấy. “Lăng Tuệ, mày kêu tao ra đây là có chuyện gì.” Cô ta đứng trước cánh cửa nhỏ trước khu vườn, đôi chân trắng muốt liên tục cạ vào nhau vì ngứa. Tự dưng lại liên lạc, hơn nữa còn đến cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa. Lúc này, bên trong góc khuất, một cô gái khác xuất hiện trong chiếc áo phông trắng cùng chiếc quần dài thô sơ. Cô gái ấy từ từ đi lại gần, nở một nụ cười tươi mà nhìn. “Chào Lăng Nhược, à mà không đúng, giờ em họ Trương rồi nhỉ, Trương Khả Di?” Nơi đây không hề có ánh đèn nào, hai người chỉ có thể nương nhờ ánh sáng bầu trời đêm mà lặng lẽ nhìn nhau. Trương Khả Di càng nhìn cô càng tức, bởi vì hai người có gương mặt tương đối giống nhau. “Chị kêu tôi ra đây có chuyện gì?” Cô ta bắt đầu gằn giọng lên. Mặt Lăng Tuệ không biến sắc, vẫn nở nụ cười. “Cha qua đời cách đây hai tuần rồi đấy.” “Thì sao? Ông ta không có nuôi tôi.” Cô ta vẫn dùng cái thái độ khinh bỉ đó mà nói. Thật ra, vụ việc lão già đó qua đời, cô ta thừa sức biết, bởi vì chính Trương Hùng là người đã thiết kế cái chết này cơ mà. Lăng Tuệ cũng chẳng muốn để cô ta đợi lâu nữa, hai tay bắt đầu vỗ vỗ vài cái. Thế là chưa đầy vài phút sau, một vài tên nam nhân to con xuất hiện. Ánh mắt của Trương Khả Di bắt đầu chuyển sang đề phòng, con khốn này là muốn làm cái gì? “Tôi nói trước, đụng đến tôi là chị không yên đâu.” Lăng Tuệ chỉ nhoẻn miệng nở một nụ cười khinh bỉ, đám thanh niên cũng nhanh chóng giữ chặt tay Trương Khả Di lại, thế là cô ta bắt đầu la lên oai oái không nể nang gì nữa. “Tao cảnh cáo mày, mau buông tao ra.” Lẳng lặng nhìn người con gái trước mặt, đáy mắt cô không chút gợn sóng, khóe miệng cô lúc này đã kéo một nụ cười ranh mãnh. “Chị cũng cảnh cáo em, cẩn thận.” Ngay sau đó Lăng Tuệ liền giật phắt cái ví trong tay Trương Khả Di, lấy ra một tấm thẻ dự tiệc, khẽ đung đưa trước mặt cô ta. “Nghe nói hôm nay em cùng với chồng sắp cưới của mình đi dự tiệc nhỉ, nếu bây giờ chị đi thay em thì sao?” Trương Khả Di trợn mắt nhìn cô, có chút không tin với lời nói. “Mày muốn làm gì?” Lăng Tuệ không nói không rằng, trực tiếp bóp miệng cô ta rồi cho vào một viên thuốc ngủ. Sau đó cô khẽ cười, đôi mắt hạnh cũng chính vì thế mà cong lên. Là một nụ cười đẹp vô cùng, nhưng chất chứa trong đó là nỗi uất hận vô cùng lớn! Cô muốn làm gì à? Đương nhiên là trả thù rồi. Vào năm hai người bảy tuổi, mẹ cô đã dắt Lăng Nhược đi theo một tên đàn ông giàu có rời khỏi nơi đây, mà người đó chính là Trương Hùng. Trước đó, cô đã từng chứng kiến đầy đủ những màn vụng trộm của người đàn bà lẳng lơ này rồi, ha, mẹ cô là ả đàn bà lẳng lơ! Thậm chí nửa đêm thức giấc, còn tận mắt nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt đã chai sạn vì làm việc của cha. Khoảnh khắc đó như có vết dao cứa vào tim cô vậy. Từ lúc đó, Lăng Tuệ đã hiểu mẹ cô không còn trên đời này rồi. Ngỡ cứ tưởng mọi việc sẽ kết thúc sau khi bọn họ rời đi, thế nhưng suy cho cùng đều do cô suy nghĩ quá đơn giản. 15 năm sau, ông ta quay trở lại. Ông ta là ai? Là Trương Hùng, chủ tịch tập đoàn Trương thị, là một người vô cùng giàu có. Trong một khoảng thời gian, có một bài báo đã đào mộ ra việc vợ ông ta, tức ả đàn bà lẳng lơ đã từng có chồng trước. Kết quả hại nhiều chi nhánh của ông ta bị công kích, không những vậy cổ phiếu còn liên tục bị rớt giá. Đứng trong tình cảnh như vậy, ông ta liền đến nhà cô mà thương lượng với cha cô, hi vọng ông có thể đứng ra giải thích, mà giải thích cái gì chứ? Là do ông ta chứa chấp người đàn bà lẳng lơ đó, nên mới có ngày hôm nay. Cha cô không chịu, thế là ông ta xuống tay, trực tiếp thuê người giết cha cô. Kế đó ông ta chi tiền cho một tờ báo lớn, viết một bài báo khác đính chính lại thanh danh. Cha cô đã chết, cho dù ông ta có viết đến trăm bài báo đi nữa, cũng sẽ chẳng có ai xác nhận thực hư. Và mọi chuyện đã đi đúng theo chiều hướng ông ta mong muốn, cha cô đã bị người đời sỉ vả, thanh danh, sự nghiệp ông ta bắt đầu đi lên lại. Ngày cha cô mất, kể từ đó, trên thế giới này đã chẳng còn ai quan tâm chăm sóc cho cô nữa, cũng chẳng còn ai rầy la mỗi khi quậy phá, mong đợi mỗi khi về nhà Căn nhà rộng lớn cứ thế hiu quạnh đến đáng Từ giờ phút này, một mình cô chống chọi giữa cái xã hội ác nghiệt
quy phục vợ yêu